An Mỹ không muốn làm đứa trẻ không có ba...
An Bảo muốn sống cùng ba...
Giọng nói của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không ngừng vang lên trong đầu Nhan Nhã Tịnh. Là một người mẹ, cô đúng là có trách nhiệm phải cho An Bảo và An Mỹ một mái ấm trọn vẹn.
Còn cô cũng không thể một mình cả đời được, cuối cùng cô vẫn phải yêu đương, kết hôn, ba của hai đứa nhỏ chính là lựa chọn tốt nhất của cô.
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cô nặng nề nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra. Cô giống như dành hết sức lực cả cuộc đời mới có thể nói ra câu này với Hách Trung Văn.
Cô nói: “Hách béo, tôi sẽ thử đón nhận cậu.”
Mãi mà vẫn không có được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn cực kỳ căng thẳng. Tay anh ta run run đến độ suýt thì làm rơi điện thoại. Anh ta rất sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ từ chối mình nhưng không ngờ anh ta lại nghe được câu nói ấy.
Hách Trung Văn vui đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến anh ta không dám tin. Anh ta im lặng một lát, sau đó mới thấp thỏm hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em vừa... nói gì cơ? Hình như anh nghe thấy em nói em sẽ thử đón nhận anh. Có phải anh nghe nhầm không?”
“Hách béo, cậu không nghe nhầm đâu, đúng là tôi vừa nói sẽ thử đón nhận cậu.” Nhan Nhã Tịnh dừng một chút, nói tiếp: “Cậu là ba của An Bảo và An Mỹ, tôi muốn cho tụi nhỏ một gia đình hoàn chỉnh.”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Hách Trung Văn vui mừng như một kẻ ngốc. Anh ta cười toe toét. Chị đại nói muốn cho tụi nhỏ một gia đình hoàn chỉnh, vậy có phải là sau một thời gian nữa, kể cả anh ta có cầu hôn với chị đại, chị đại cũng sẽ đồng ý không?
Hách Trung Văn vui đến nỗi không nói nên lời. Nhưng nghĩ đến chuyện Nhan Nhã Tịnh bằng lòng đón nhận anh ta chỉ vì cô cho rằng anh ta là ba của hai đứa nhỏ, trong lòng anh ta lại lo được lo mất.
Anh ta nên làm thế nào mới có thể khiến cho bí mật kia mãi mãi bị chôn vùi đây?
Hách Trung Văn vốn là người sống vô tư nên chẳng mấy chốc anh ta đã tươi cười hớn hở. Thật ra anh ta đã có cách rồi, chỉ cần chị đại có con với anh ta thì cả đời này giữa họ sẽ có một mối liên kết không thể cắt đứt, hai người họ sẽ không bao giờ chia lìa!
Anh ta muốn chị đại sớm mang thai con của mình!
“Chị đại, tan làm anh đến đón em nhé. Đừng quên tối nay cả nhà chúng ta cùng ăn cơm đó!”
“Được, tối nay cùng nhau ăn cơm.” Nhan Nhã Tịnh cười nhạt nói, nếu đã quyết định thử đón nhận anh ta thì có những việc không thể từ chối mãi.
An Bảo, An Mỹ, mẹ sẽ cố gắng dành cho các con một mái nhà ấm áp.
Lúc Nhan Nhã Tịnh tan làm, Hách Trung Văn cũng đã dẫn theo Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chờ ở bên ngoài bệnh viện.
Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ liền mừng rỡ chạy tới nhào vào lòng cô.
Nhan An Mỹ cười tít cả mắt: “Mẹ, có phải mẹ và ba bắt đầu hẹn hò rồi không?”
“Ừm.” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng xoa đầu Nhan An Mỹ, nhưng trong lòng lại có sự trống rỗng không nói thành lời.
“Oa! Mẹ và ba hẹn hò! Lãng mạn quá đi! Ba, ba phải đối xử tốt với mẹ con đấy! Ba mà bắt nạt mẹ là con sẽ giận ba cho mà xem!”
Nhan An Mỹ cố ý làm ra vẻ tức giận, nhìn Hách Trung Văn.
Hách Trung Văn bật cười, anh ta tiến lên, nhẹ nhàng nắm tay Nhan Nhã Tịnh, nói như một lời cam kết: “Chị đại, cả đời này chỉ có em là được bắt nạt anh thôi.”
Bỗng nhiên bị Hách Trung Văn nắm tay, Nhan Nhã Tịnh không quen cho lắm, theo phản xạ chỉ muốn bỏ tay Hách Trung Văn ra, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã đồng ý đón nhận anh ta, cô đành kiềm chế hành động này lại.
Những thay đổi trong cảm xúc của Nhan Nhã Tịnh đều bị Nhan An Bảo nhìn thấy, con ngươi đen láy của Nhan An Bảo càng trở nên sâu thẳm hơn, hình như... mẹ không được vui.
Cậu vẫn luôn nghĩ tác hợp cho mẹ và ba sẽ có thể khiến mẹ hạnh phúc. Nhưng bây giờ xem ra đây không phải là hạnh phúc mà mẹ thật lòng mong muốn, rốt cuộc cậu nên làm gì đây?
Thôi bỏ đi, cậu cứ quan sát một thời gian trước đã. Bây giờ mẹ vẫn chưa thể gần gũi với ba, có lẽ mấy ngày nữa mẹ sẽ thay đổi thì sao?
Nếu như ba có thể làm mẹ vui, cậu sẽ ủng hộ hai người họ đến với nhau vô điều kiện. Còn nếu sau này mẹ vẫn không vui, vậy thì cậu đành phải kiên định đứng về phía mẹ rồi.
Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng tối nay chỉ có cô, Hách Trung Văn và tụi nhỏ ăn lẩu. Nhưng không ngờ mẹ Hách Trung Văn là Lưu Diễm Mai và cả Lưu Thiên Hàn cũng ở đây.
Hách Trung Văn rõ ràng cũng không nghĩ Lưu Thiên Hàn sẽ đến, nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, anh ta không khỏi ngẩn người ra, những sau đó vẫn lễ phép chào một tiếng: “Chú Lưu.”
“Ừ.”
Thái độ của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đối với Lưu Thiên Hàn rõ ràng là lạnh nhạt đi nhiều. Chúng không nhào tới ôm lấy Lưu Thiên Hàn như trước mà chỉ thờ ơ cất tiếng chào: “Chào ông cậu.”
Thấy thái độ hờ hững hiện rõ trên mặt của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, trong lòng Lưu Thiên Hàn không khỏi tổn thương. Sao hai đứa nhỏ lại đột nhiên lạnh lùng với anh như vậy? Chúng đang trách anh vì anh đã giúp Nhan Vũ Trúc sao?
Người khiến Lưu Diễm Mai đau đầu nhất chính là đứa con trai cưng này. Bà luôn trông ngóng Hách Trung Văn lấy vợ sinh con, nhưng Hách Trung Văn hoàn toàn không có ý định đó. Anh ta làm bà sốt ruột đến nỗi mọc cả đống tóc bạc trên đầu.
Sau khi nghe tin về hai đứa nhỏ, Lưu Diễm Mai mừng đến run người. Bây giờ tận mắt nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu này, bà càng vui vẻ đến nỗi không nói nên lời.
Lưu Diễm Mai quan sát Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy thích. Bà mấp máy môi một lúc lâu mới tìm được giọng mình: “Đây... Đây chính là hai đứa nhỏ con nói phải không?”
Thấy Lưu Diễm Mai nhìn mình, hai đứa nhỏ vội lễ phép chào: “Chào dì ạ!”
Lưu Diễm Mai mừng đến nỗi rơi nước mắt, bà tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ hai bên: “Bà không phải dì, bà là bà nội của hai đứa đấy.”
“Bà nội ạ?” Nhan An Mỹ ngờ nghệch nhìn Lưu Diễm Mai, khuôn mặt bầu bĩnh khiến người khác muốn nhéo một cái: “Làm gì có bà nội nào trẻ trung xinh đẹp như vậy? Dì đừng lừa tụi cháu nha! Nói dối mũi sẽ mọc dài ra đó!”
Lưu Diễm Mai bị Nhan An Mỹ chọc cười. Phụ nữ ở bất kể độ tuổi nào cũng đều thích được khen trẻ trung và xinh đẹp, Nhan An Mỹ nói vậy khiến Lưu Diễm Mai vui sướng từ tận đáy lòng.
Lưu Diễm Mai yêu chiều xoa đầu Nhan An Mỹ: “Bà là bà nội hai đứa thật đấy, bà là mẹ của ba các cháu!”
“Bà nội!” Nhan An Mỹ sà vào lòng Lưu Diễm Mai: “An Mỹ có bà nội rồi! An Mỹ hạnh phúc lắm!”
Mặc dù Nhan An Bảo không nói gì nhưng cũng ôm lấy cánh tay Lưu Diễm Mai. Lưu Diễm Mai nhìn Nhan An Bảo thờ ơ giống hệt như Hách Trung Văn, rồi lại quay sang nhìn Nhan An Mỹ ngoan ngoãn lanh lợi, chỉ cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ mãn nguyện đến thế.
Trông thấy Nhan Nhã Tịnh đứng cạnh Hách Trung Văn, Lưu Diễm Mai tươi cười niềm nở: “Con là Nhã Tịnh phải không? Nhã Tịnh, mấy năm qua một mình con vất vả nhiều rồi, sau này nhà họ Lưu sẽ bù đắp cho con gấp bội.”
“Nhã Tịnh, con thấy đấy, tụi nhỏ cũng đã lớn ngần này rồi, hai đứa cũng nên làm đám cưới đi thôi. Chuyện đám cưới dì sẽ để cho hai đứa chuẩn bị. Ngày mai hai đứa cầm sổ hộ khẩu và chứng minh thư ra ủy ban đăng ký kết hôn luôn nhé?”