Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Trung Văn, vẻ mặt u ám khó đoán.
Dáng vẻ Hách Trung Văn say sưa: “Chị đại, thơm thơm, thơm thơm nào…”
Nhan Nhã Tịnh cố gắng chấp nhận Hách Trung Văn, nhưng hiện giờ cô không thể chịu nổi có hành động thân mật gì với anh ta, đặc biệt là khi Lưu Thiên Hàn còn ở ngay bên cạnh như một ngọn núi băng.
Nhan Nhã Tịnh vừa định đánh thức Hách Trung Văn, Lưu Thiên Hàn đã như một tôn đại phật chắn trước mặt Hách Trung Văn.
“Hách Trung Văn, cháu uống say rồi.”
Hách Trung Văn hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói gì. Anh ta tiến lên, ôm chặt Lưu Thiên Hàn, cúi mặt xuống, chụt một cái, hôn lên bả vai Lưu Thiên Hàn.
Sau khi thơm xong, vẻ mặt Hách Trung Văn thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại như có mây đen cuồn cuộn.
Không ngờ cậu nhỏ lại bị Hách Trung Văn hôn!
Nhan Nhã Tịnh thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, suýt chút nữa thì phì cười ra tiếng, nhưng cô sợ mình cười to sẽ chọc tức anh Lưu, thế là cô cố gắng nhịn cười, nhịn đến mức khóe miệng cũng run rẩy.
“Cậu đưa cháu về phòng!”
Giọng Lưu Thiên Hàn âm trầm như hồ nước sắp đóng thành băng. Hách Trung Văn hoàn toàn không ý thức được tình cảnh hiện giờ của anh ta nguy hiểm đến mức nào, anh ta ra sức ôm lấy bả vai Lưu Thiên Hàn: “Chị đại, sao em lại vội về vậy?”
“Chị đại, hình như em béo ra rồi! Chị đại, sao người em cứng thế này!”
Hách Trung Văn nhéo cánh tay Lưu Thiên Hàn: “Chị đại, dù em có vừa béo vừa cứng thì anh cũng thích em.”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ hành động của Hách Trung Văn càng lúc càng thái quá. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn tối sầm lại như mây đen, cô thật sự lo lắng anh sẽ băm Hách Trung Văn thành tám khúc mất.
Nhan Nhã Tịnh muốn nhắc nhở Hách Trung Văn rằng người anh ta đang ôm là anh Lưu, nhưng Hách Trung Văn đã say quắc cần câu rồi, hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc.
Hách Trung Văn gục đầu thật mạnh lên vai Lưu Thiên Hàn: “Chị đại, em thơm quá! Chị đại, ước gì sau này ngày nào cũng được ôm em ngủ! Chị đại, chúng ta sinh thêm một em bé nữa được không?”
Sinh thêm một em bé nữa?
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết.
Anh Lưu vẫn ở đây đó, đừng nói mấy chủ đề khẩu vị nặng như vậy được không hả!
Hách Trung Văn vẫn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp mà anh ta tự biên tự diễn ra: “Đúng vậy, em bé, sinh thêm một em bé nữa là chị đại sẽ không rời xa anh. Ha ha, chị đại, chúng ta sinh em bé…”
Dứt lời, Hách Trung Văn duỗi tay, bắt đầu cởi áo vest của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh sợ Lưu Thiên Hàn thật sự sẽ giết chết Hách Trung Văn, khiến hai đứa trẻ lại trở thành đứa trẻ không ba. Vậy là cô quả quyết đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, túm lấy cánh tay Hách Trung Văn: “Hách béo, cậu đừng làm loạn nữa! Đây là anh Lưu!”
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh quay mặt sang, xấu hổ cười với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, ngại quá, Hách béo đúng là hồ đồ. Hay là anh để anh ta cho tôi đi, tôi dìu anh ta lên lầu là được rồi.”
Hàng lông mày đẹp đẽ của Lưu Thiên Hàn nhăn tít lại, để cô dìu anh ta lên lầu? Dìu anh ta lên lầu sinh em bé chắc!
Tưởng tượng đêm nay Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn sẽ làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ, lồng ngực Lưu Thiên Hàn như có vô số cây kim đâm vào khiến anh không thở nổi.
“Không cần!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh đang định nói gì đó, Hách Trung Văn lại dán vào người Lưu Thiên Hàn như bạch tuộc.
“Người xấu, tránh ra! Đừng ai hòng chia rẽ tôi và chị đại, cậu nhỏ, cậu cũng không thể! Tránh ra! Tránh ra! Đừng làm phiền cháu và chị đại chơi trò hôn nhau!”
Nhan Nhã Tịnh rối rắm, Hách béo à, người mà cậu đang ôm là anh Lưu đấy biết không! Người bị cậu xem là kẻ xấu mới là chị đại của cậu!
Hách béo, sáng sớm mai, nếu cậu phát hiện mình bị anh Lưu xẻ làm tám khúc thì cậu cũng đừng trách tôi. Là cậu tự tìm đường chết, tôi cũng không cứu được cậu!
Nhan Nhã Tịnh hơi thương cảm Hách Trung Văn nhưng cô lại sợ Lưu Thiên Hàn hơn. Sau khi quyết định bằng lý trí, cô quyết đoán lựa chọn không chọc tức tôn đại phật như anh Lưu đây.
Cô cảm thông đánh mắt nhìn Hách Trung Văn, đôi mắt linh hoạt mang theo sự vui sướng khi người gặp họa: “Được, tôi là người xấu, tôi không chia rẽ hai người nữa, cậu và anh Lưu tiếp tục chơi hôn nhau đi nhé.”
Nhan Nhã Tịnh cầm chén nước, quyết đoán chạy vào phòng khách bên cạnh, khóa chặt cửa phòng lại, một đêm ngon giấc.
Tiếp tục chơi hôn nhau…
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn tối sầm lại, anh dứt khoát kéo Hách Trung Văn từ trên người xuống: “Không muốn bị đánh thì đừng có mượn rượu làm càn!”
Lưu Thiên Hàn uy hiếp cũng khá hiệu quả, Quả nhiên, Hách Trung Văn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn về căn phòng Nhan Nhã Tịnh vừa bước vào, vì lo nửa đêm Hách Trung Văn xông vào sinh em bé cùng Nhan Nhã Tịnh nên anh vẫn túm cổ áo Hách Trung Văn, định đêm nay trông chừng anh ta cẩn thận.
“Chị đại, ôm một cái đi… chị đại, thơm thơm…”
Vừa vào phòng, Hách Trung Văn lại nhào vào người Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn thẳng thừng đá anh ta tới sô pha.
Hách Trung Văn ôm lấy gối ôm trên sô pha hôn cuồng nhiệt, hôn đến nỗi gối ôm đầy nước miếng, anh ta lại cẩn thận ôm gối vào lòng: “Chị đại, em lại trở nên mềm mại rồi.”
“Chị đại, chúng ta sinh em bé, chúng ta sinh em bé thôi…”
Dứt lời, Hách Trung Văn xoay người, đè gối ôm dưới thân, tiến vào giấc mơ sinh em bé.
Hách Trung Văn ngủ cực kỳ say, anh ta mơ thấy mình và Nhan Nhã Tịnh quấn quýt thân mật, cùng nhau sinh em bé.
Trong mơ, anh ta ôm lấy cô gái trong lòng không ngừng lăn lộn, anh ta thâm tình, chân thành cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên, khẽ hôn, khẽ sờ soạng.
Hách Trung Văn thỏa mãn, anh ta lại hôn một cái lên cánh tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, em thơm quá…”
Ánh mắt trời xuyên qua lớp rèm chiếu vào người Hách Trung Văn, Hách Trung Văn thoải mái chép miệng, anh ta chậm rãi mở to mắt, phát hiện anh ta đang nằm dưới đất, trong lòng còn ôm một cái chân cực to.
Đây là… chân của chị đại ư?
Chân của chị đại to như vậy từ bao giờ thế?
Hách Trung Văn vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ là như thế nào. Anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần, sau đó bị đá bay thẳng ra ngoài.
“Ai da!”
Hách Trung Văn ngã trên mặt đất thành hình chữ X, ai oán lên án: “Chị đại, em bạo lực quá vậy! Nhưng mà, dù em có khuynh hướng bạo lực thì anh cũng thích…”
Giọng Hách Trung Văn đột nhiên im bặt, anh ta phát hiện, người nằm trên giường không phải chị đại anh ta thương nhớ trong lòng mà là cậu nhỏ!.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên |||||
Hách Trung Văn há to mồm đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào. Đêm qua, chắc không phải anh ta ôm cậu nhỏ ngủ cả đêm đấy chứ?
Những hành động hôn hít sờ soạng trong mơ đó là làm với chân của cậu nhỏ?
Hách Trung Văn yên lặng rơi lệ đầy mặt.
Hôm nay, tâm trạng Nhan Nhã Tịnh vô cùng tốt.
Tưởng tượng tới đêm qua anh Lưu bị Hách Trung Văn vừa hôn vừa sờ nhưng vẫn phải mang vẻ mặt lạnh nhạt nhẫn nhịn, cô lại không nhịn được mà muốn phì cười.
Cũng không biết cuối cùng Hách béo có bị anh Lưu băm vằm thành từng mảnh không.
Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng thấy buồn cười. Cô khúc khích vui vẻ đi vào văn phòng. Vừa ngồi xuống thì điện thoại cô reo lên.
Là một tin nhắn.
Dì Cẩn gửi tới.
“Mười giờ tối mai, 9008 ở Hoàng Tước, anh Lưu tìm cô có việc quan trọng.”