Lần trước khi ở Bán Sơn, An Tình đã cảm thấy sợ hãi trước sự liều mạng của Tô Thu Quỳnh rồi. Lần này cô tấn công càng dữ dội hơn khiến cô ta sợ đến mức mặt mũi biến dạng.
Cô ta gân cổ lên, hét khàn cả giọng: "Anh Mục Hàng, cứu em! Cứu em với! Tô Thu Quỳnh điên rồi! Cô ta thật sự điên rồi!"
Nghe thấy tiếng hét của An Tình, Chiến Mục Hàng mới hoàn hôn lại sau nụ cười không chút sức sống nào của Tô Thu Quỳnh.
Đương nhiên anh ta sẽ không thể trơ mắt đứng nhìn Tô Thu Quỳnh đâm mảnh thuỷ tinh vào ngực An Tình, nhưng tốc độ của Tô Thu Quỳnh quá nhanh, bỗng chốc anh ta không thể ngăn cản được.
Nhưng mà tất nhiên An Tình cũng không ngoan ngoãn đợi để bị Tô Thu Quỳnh tấn công. Sau khi sực tỉnh lại, cô ta nhanh ta chóng dịch người khiến mảnh thủy tinh trong tay Tô Thu Quỳnh không trúng vào cô ta mà đâm vào chiếc gối bên cạnh.
Lần này Tô Thu Quỳnh tới đây là vì muốn quyết một sống một còn với An Tình, nếu không đạt được mục đích cô sẽ không cam tâm.
Cô lấy mảnh thủy tinh ra khỏi gối, tay dùng sức đâm An Tình một lần nữa.
Lần này Chiến Mục Hàng đã bắt được cổ tay của cô một cách chính xác, ngón tay của anh ta đột nhiên siết chặt, gần như muốn vặn gãy cổ tay của cô.
Tô Thu Quỳnh không thể động vào An Tình, cô sốt ruột vô cùng, tức giận nhìn chằm chằm Chiến Mục Hàng: "Chiến Mục Hàng, thả tôi ra! An Tình sai người cho An Mỹ ăn thuốc chuột, cô ta muốn giết An Mỹ của tôi, tôi phải đòi lại công bằng cho An Mỹ!"
"Tô Thu Quỳnh, cô nói cái gì?"
Chiến Mục Hàng vô thức hỏi Tô Thu Quỳnh. Vừa rồi Tô Thu Quỳnh có nói An Tình muốn giết Nhan An Mỹ, nhưng anh ta không quan tâm lắm. Bây giờ Tô Thu Quỳnh lại nói An Tình sai người để Nhan An Mỹ ăn phải thuốc chuột? Sao An Tình lại có thể tàn nhẫn như vậy!
“Tôi nói, An Tình muốn An Bảo và An Mỹ chết!” Đôi mắt Tô Thu Quỳnh đỏ hoe: “An Mỹ vừa rửa ruột xong! Chiến Mục Hàng, anh có thể không biết rửa ruột khó chịu như thế nào, nhưng tôi biết! An Tình hại An Mỹ như vậy, tôi không tha cho cô ta được!"
Thấy Chiến Mục Hàng vẫn đang nắm tay mình, Tô Thu Quỳnh vô cùng căm hận: "Chiến Mục Hàng, anh tránh ra cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải giết An Tình!"
Chiến Mục Hàng nghe xong cũng sửng sốt. Anh ta biết giữa An Tình và Nhan An Bảo với Nhan An Mỹ có chút mâu thuẫn, nhưng anh ta vẫn không thể tin được việc một An Tình tốt bụng thiện lương trong lòng anh ta lại làm ra chuyện như vậy.
An Tình không ngờ rằng Tô Thu Quỳnh sẽ biết sự thật sớm như vậy, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Nhan Vũ Trúc nói với mình, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nhan Vũ Trúc nói chỉ cần khiến Chiến Mục Hàng tin rằng cô ta là người đã cứu anh ta thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó, chỉ cần anh ta tin rằng đứa con mà cô ta đã mất đi khi đó là con của anh ta, Chiến Mục Hàng sẽ không quá tàn nhẫn đối với cô ta.
Cô ta cũng có thể hoàn toàn độc chiếm trái tim của Chiến Mục Hàng.
Nghĩ đến đây, An Tình nhanh chóng giả bộ cực kỳ đau khổ nói với Tô Thu Quỳnh: "Tô Thu Quỳnh, cô không thể vu oan cho tôi như vậy! Tôi thừa nhận là mình không thích hai đứa nhóc kia, tôi cũng có bực bội với chúng, nhưng tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ giết chúng cả!"
"Tôi cũng từng có con, tôi biết đối với một người mẹ, con cái quan trọng như thế nào. Sáu năm trước tôi mất đi đứa con của mình, khi ấy tôi cũng đau đớn muốn chết đi. Làm sao tôi có thể ra tay làm hại con của người khác được!"
Dứt lời, những giọt nước mắt đã lăn dài trên mặt An Tình.
Cô ta ra sức khóc nức nở, trông càng thêm ngây thơ vô tội hơn.
An Tình lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thoáng nhìn Chiến Mục Hàng bằng vẻ đáng thương, sau đó nói với Tô Thu Quỳnh: "Tô Thu Quỳnh, tôi không biết tại sao cô luôn muốn hại tôi! Sáu năm trước, cô giết chết con của tôi, làm tôi bị thương còn chưa đủ sao? Tại sao còn chưa buông tha cho tôi nữa!"
An Tình bị cuốn vào màn kịch đến mức dùng giọng nghẹn ngào mà hét lên: "Tô Thu Quỳnh, chỉ cần tôi chết thì cô mới vui vẻ đúng không?! Tô Thu Quỳnh, cô hại tôi như vậy, tôi thật sự không biết mình đã đắc tội gì với cô nữa!"
“An Tình, cô đừng giả vờ nữa!” Điều khiến Tô Thu Quỳnh kinh tởm nhất chính là vẻ giả vờ giả vịt này của An Tình.
Cô cười mỉa mai: "Đừng mãi nói về đứa trẻ sáu năm trước nữa, đứa nhỏ đó chết như thế nào cô lại không biết chắc?”
"Tô Thu Quỳnh, cô nói vậy là có ý gì! Cô cho rằng tôi muốn nhắc tới chuyện bi thương năm đó sao? Nếu cô không giết con tôi, bây giờ tôi cũng là một người mẹ rồi!"
Nói đến chuyện thương tâm, đầu ngón tay An Tình không nhịn được mà run lên: "Tô Thu Quỳnh, cô giết con của tôi, mau trả lại con cho tôi đi!"
Tô Thu Quỳnh thật sự không thể nhìn cô ta diễn được nữa, cô ném thẳng điện thoại trên tay vào mặt An Tình.
"An Tình, cô đừng giả vờ nữa! Sáu năm trước chính cô cố ý lăn xuống cầu thang! Chính cô đã giết đứa trẻ đó rồi đổ hết tội lỗi lên người tôi!"
Nụ cười trên khóe môi Tô Thu Quỳnh càng thêm giễu cợt: "Hồi đó tại sao cô lại vội vã giết đứa trẻ đó đi? An Tình, chắc đứa nhỏ đó cũng chẳng phải là con của Chiến Mục Hàng đâu nhỉ?"
Bị cô chọc đúng chỗ đau, An Tình không khỏi gầm lên: "Tô Thu Quỳnh, cô đang nói nhảm nhí cái gì vậy! Tôi chỉ có người đàn ông duy nhất là anh Mục Hàng thôi, sao con tôi lại không phải là của anh ấy được!"
Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không để ý đến lời của An Tình, cô tiếp tục cười, quay sang nhìn Chiến Mục Hàng: "Cậu Chiến à, thật ra tôi rất mong chờ đến ngày anh phát hiện ra anh bị An Tình yêu quý của mình cắm cho chiếc sừng đấy. Khi đó anh sẽ có biểu cảm như thế nào đây.”
Ban đầu khi Chiến Mục Hàng thấy vết đỏ tươi lớn trên lưng Tô Thu Quỳnh, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng bây giờ nghe được những lời càng ngày càng quá quắt này của Tô Thu Quỳnh, anh ta lập tức phẫn nộ tột cùng.
Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện sáu năm trước Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn giết chết con của An Tình, anh ta càng phát cáu đến mức ngứa răng.
Hai tay Tô Thu Quỳnh dính đầy máu của con An Tình, bây giờ dựa vào cái gì mà lớn lối bắt nạt An Tình như vậy!
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh lại sắp sửa đánh An Tình tiếp, Chiến Mục Hàng không kiềm chế được lửa giận trong lòng mình nữa, dùng hết sức bóp chặt cổ Tô Thu Quỳnh, trên mu bàn tay còn nổi lên gân guốc, như muốn bóp gãy cổ cô.
"Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép cô bắt nạt Tiểu Tình như vậy!"
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Thu Quỳnh, lòng có Chiến Mục Hàng hơi quặn đau, nhưng anh ta vẫn lạnh lùng quát: "Tô Thu Quỳnh, cô giết con của tôi và Tiểu Tình, tội đáng chết vạn lần! Nếu cô còn dám bắt nạt Tiểu Tình nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô phải sống không bằng chết!"
Nói xong, Chiến Mục Hàng dùng sức đẩy thẳng Tô Thu Quỳnh ra ngoài phòng ngủ.
Thấy An Tình hơi thở mỏng manh đang nằm trên giường, Chiến Mục Hàng vội vàng kéo cô ta vào trong lòng mà bảo vệ: "Tiểu Tình, đừng sợ, anh sẽ không để cô ấy bắt nạt em nữa."
Khi Chiến Mục Hàng nhìn An Tình, trong mắt anh ta là sự dịu dàng ấm áp. Nhưng khi anh ta nhìn về phía Tô Thu Quỳnh, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng cực.
"Tô Thu Quỳnh, tôi không yêu cầu cô đền mạng cho con tôi và Tiểu Tình đã là nhân từ lắm rồi! Cô đừng có được voi đòi tiên!"
"Cút!"
Đền mạng à...
Tô Thu Quỳnh điên cường cười phá lên, cô cười cho đến khi nước mắt gần như rơi xuống: "Chiến Mục Hàng, con của An Tình chết, anh đòi tôi phải đền mạng, vậy con tôi chết ai đền mạng đây?"