Tối nay Chiến Mục Hàng đến chung cư của An Tình thật sự không phải vì nhớ An Tình, anh ta chỉ ghé một chút xem An Tình thế nào rồi thôi.
Vì hôm nay khi An Tình đến văn phòng tìm anh ta, lúc đó cô ta sốt cao, còn ngất xỉu ngay trong phòng làm việc của anh ta.
An Tình đã từng lao vào đám cháy để cứu mạng anh ta mà không màng sống chết, làm sao anh ta ta có thể trơ mắt nhìn An Tình gặp nguy được chứ.
Ban nãy mở cửa nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, đột nhiên anh ta có cảm giác chật vật không thể nói thành lời, cảm giác như một người chồng bị vợ mình bắt quả tang trên giường vậy.
Trong tiềm thức, anh ta muốn giải thích mọi chuyện với Tô Thu Quỳnh, nhưng chưa kịp nói câu nào, anh ta lại cảm thấy thật nực cười.
Bây giờ anh ta với Tô Thu Quỳnh còn quan hệ gì nữa đâu chứ!
Chạm mặt cô ở nơi này, mắc gì anh phải chột dạ chứ!
Ngay lúc Chiến Mục Hàng muốn hỏi Tô Thu Quỳnh xem rốt cuộc cô đến đây để làm khùng làm điên gì thì Tô Thu Quỳnh đã kéo cửa rồi đi vào phòng ngủ của An Tình.
Cơn sốt tối nay của An Tình không phải là giả, khuôn mặt cô ta đỏ bừng vì phát sốt, trông dáng vẻ có chút yếu ớt đáng thương.
Nhưng Tô Thu Quỳnh thực sự không cảm thấy chút thương hoa tiếc ngọc một chút nào đối với An Tình. Hiện tại cô chỉ muốn đánh cô ta, hung hăng đánh thật mạnh, như một ả đàn bà đanh đá đánh đập cô ta, để cô ta nếm cái mùi vị sống không bằng chết!
Hai tay Tô Thu Quỳnh không dùng quá nhiều sức, cô cảm thấy cái tát vừa rồi thật sự quá nhẹ đối với An Tình.
Liếc thấy trên bàn đầu giường của cô ta có một ly nước, Tô Thu Quỳnh cầm lấy ly nước ném mạnh về phía trán An Tình.
“Tô Thu Quỳnh, cô điên rồi!” An Tình bị hành động của Tô Thu Quỳnh làm cho hoảng sợ đến mức gương mặt xinh đẹp biến sắc, không nhịn được mà hét toáng lên: “Anh Mục Hàng, cứu em với!”
Chiến Mục Hàng cũng nhận ra Tô Thu Quỳnh đến đây là có ý bất thiện. Nghe thấy tiếng la của An Tình, anh ta vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhưng anh ta vẫn chậm một bước.
Khi anh ta lao vào, chiếc ly trong tay Tô Thu Quỳnh đã đập trúng trán An Tình, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó mà chảy dài.
Sau khi ly thủy tinh rơi xuống đất, nước trong ly theo chuyển động mạnh của cú rơi mà bắn ra, hòa lẫn vào máu. Máu từ trên mặt An Tình chảy xuống, thấm ướt cả mái tóc dài của cô ta, nhìn qua trông đáng thương vô cùng.
An Tình đâu thể chịu được bao tủi thân thế chứ, cô ta không nén được, nước mắt cứ thế mà chảy dài.
Cô ta co rúm người lại vào góc giường, bi thương nhìn Chiến Mục Hàng: "Anh Mục Hàng, cứu em với! Tô Thu Quỳnh muốn giết em, em thật sự rất sợ! Anh Mục Hàng, em đau quá..."
Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nghĩ đến việc Tô Thu Quỳnh sẽ ra tay nặng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của An Tình, ngạc nhiên là anh ta không cảm thấy đau lòng mà chỉ có tức giận.
Tức giận vì Tô Thu Quỳnh lại dám kiêu ngạo trước mặt anh ta, tức giận vì Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không thèm để Chiến Mục Hàng anh ta vào mắt!
"An Tình, cô đừng giả vờ nữa! Cô đã hại An Mỹ thảm như vậy rồi, bây giờ còn giả bộ đáng thương cái gì?"
Vừa rồi Tô Thu Quỳnh dùng sức ném cái ly hơi mạnh khiến cho cổ tay cô bây giờ đau đớn vô cùng, cô quơ quơ cổ tay oán hận nói với An Tình: “An Tình, tôi vừa mới nói rồi đấy! Tối nay tôi với cô không chết không thôi. Tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Nói xong, Tô Thu Quỳnh đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để tiếp tục tấn công cô ta.
Tô Thu Quỳnh hối hận vì vừa rồi đến quá vội vàng, đáng lẽ lúc đi đường nên mua một con dao gọt hoa quả mới phải, cứ như vậy mà đâm thẳng vào ngực An Tình thì lúc này An Tình đã phải vào viện cấp cứu từ lâu rồi.
Nhìn thấy bên cửa sổ có một chậu cây, Tô Thu Quỳnh dùng hai ba bước vội vàng chạy tới, muốn cầm lấy chậu cây đập vào người An Tình.
Chiến Mục Hàng cũng nhìn ra được ý đồ của Tô Thu Quỳnh, anh ta cau mày, vội vàng bước tới ngăn cản cô lại.
"Tô Thu Quỳnh, cô dừng lại cho tôi!"
Chiến Mục Hàng nặng nề kéo Tô Thu Quỳnh lại, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Tô Thu Quỳnh, cô đừng có nổi điên nữa!"
"Chiến Mục Hàng, buông tôi ra! Tôi phải giết An Tình! Cô ta hại An Mỹ như vậy, tôi phải giết cô ta!"
Hai mắt Tô Thu Quỳnh đỏ hoe, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Chiến Mục Hàng. Nhưng sức lực của anh ta mạnh hơn cô rất nhiều, cô lăn lộn một lúc lâu, nhưng cổ tay vẫn bị Chiến Mục Hàng giữ chặt lấy.
Tô Thu Quỳnh hận vô cùng. Sáu năm trước Chiến Mục Hàng giúp An Tình bắt nạt cô, sau đó cô ở trong tù lại bị tra tấn thảm hại cỡ đó, bây giờ anh ta dựa vào cái gì mà bắt nạt cô lần nữa chứ!
Cô không thể dùng tay, nhưng vẫn còn chân!
Tô Thu Quỳnh thầm nghiến răng, dùng hết sức giẫm mạnh lên chân Chiến Mục Hàng.
Lợi dụng lúc Chiến Mục Hàng đau đớn, Tô Thu Quỳnh nhào cả người lên giường An Tình, túm đầu An Tình muốn đập cô ta vào bàn đầu giường, tiếp tục làm cô ta vỡ đầu chảy máu.
Nhưng Chiến Mục Hàng di chuyển nhanh hơn Tô Thu Quỳnh nhiều, anh ta nắm lấy vai Tô Thu Quỳnh, ném cô xuống đất.
Mảnh ly thủy tinh vỡ vừa rồi nằm đầy trên mặt sàn, Tô Thu Quỳnh cứ vậy mà ngã xuống đất khiến mấy mảnh thủy tinh đâm sâu vào người cô.
Hôm nay Tô Thu Quỳnh mặc một chiếc áo khoác gió màu vàng nhạt, máu đỏ chảy ra từ lưng cô trông đáng sợ vô cùng.
Chiến Mục Hàng cũng nhìn thấy vết máu trên lưng Tô Thu Quỳnh, trong tiềm thức anh ta muốn đưa tay ra kéo Tô Thu Quỳnh lên để xem xét cẩn thận vết thương trên lưng cô.
Nhưng nghĩ đến Tô Thu Quỳnh vừa rồi đánh An Tình điên cuồng như thế nào, anh ta vẫn chọn đè nén sự lo lắng trở lại.
Đau, thật sự rất đau...
Đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh run lên vì đau, cô muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cổ tay cô quá yếu, không có chút sức lực nào.
Lúc này, cổ tay cô đã không thể dùng sức để chống đỡ cơ thể đứng lên được nữa.
Tô Thu Quỳnh vốn là một người rất sợ đau, cô từng là bảo bối được ba mẹ đặt trong lòng bàn tay, chỉ cần xước da một chút thôi đã khóc đến long trời lở đất.
Lúc đó, ba mẹ cô yêu thương cô nhất sẽ cố gắng an ủi cô, Thu Quỳnh ngoan, Thh Quỳnh không khóc nhé.
Bây giờ ba mẹ cô không còn nữa, cô biết phải khóc cho ai xem đây?
Tô Thu Quỳnh cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, cười đến hoang vu lạnh lẽo.
Khóc cho Chiến Mục Hàng xem chắc?
Nước mắt của cô sẽ không khiến cho Chiến Mục Hàng cảm thấy đau khổ, anh ta sẽ chỉ giúp An Tình ức hiếp cô, khiến cho trái tim cô đau đớn tê tái.
Chiến Mục Hàng yên lặng nhìn Tô Thu Quỳnh, vừa rồi anh ta có chút hối hận vì ban nãy đã đẩy Tô Thu Quỳnh, bây giờ nhìn thấy nụ cười thê lương của Tô Thu Quỳnh, anh ta lại càng bối rối hơn bao giờ hết.
Nhưng Chiến Mục Hàng sẽ không xin lỗi Tô Thu Quỳnh, một người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể xin lỗi cô được chứ.
Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh dùng đôi mắt oán hận nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh ta vô cùng cáu kỉnh, tất cả dịu dàng đều bị anh ta chôn vùi, cuối cùng lời nói tới miệng lại là một câu mang ba phần nhẫn tâm, bảy phần tuyệt tình: "Tô Thu Quỳnh, cô xứng đáng bị như vậy!"
Tô Thu Quỳnh, cô xứng đáng bị như vậy!
Sau khi nghe Chiến Mục Hàng nói, Tô Thu Quỳnh càng cười lớn hơn.
Đúng là cô đáng bị như vậy!
Cô yêu Chiến Mục Hàng nên mới bị cuốn theo vào vận mệnh của anh ta, nên mới không đội trời chung với An Tình, còn để cho An Mỹ vô tội bị liên lụy đến mức suýt nữa thì bị thuốc chuột đầu độc chết.
Yêu một người không nên yêu, cô xứng đáng bị như vậy!
Sau khi nằm cứng đờ trên mặt đất một hồi lâu, cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng đứng dậy. Cô lẳng lặng giấu tất thảy những đơn côi trong mắt, để trông mình không quá thảm hại.
Cô hất cằm lên cười với Chiến Mục Hàng: "Đúng vậy, Chiến Mục Hàng, tôi đáng bị như vậy! Nhưng cho dù tôi có đáng chết vạn lần đi nữa, An Tình làm hại An Mỹ của tôi, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá!"
Vừa nói xong, Tô Thu Quỳnh đột nhiên lôi ra một mảnh thủy tinh tương đối lớn đang đâm ở eo sau, đâm thẳng vào ngực An Tình mà không chút niệm tình.