Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 258: Trái tim lạnh lùng đứt gánh giữa đường tình



Tô Thu Quỳnh càng nghĩ càng thấy buồn cười. Đúng vậy, con của cô đã bị chính ba ruột của nó ra lệnh giết chết, vậy Chiến Mục Hàng có phải đền mạng không?

Ha!

Sao người như Chiến Mục Hàng có thể trả mạng cho con của cô được chứ!

Tô Thu Quỳnh cười cho đến khi không còn chút sức lực nào để tiếp tục tấn công An Tình. Cô cảm thấy An Tình thật nực cười, Chiến Mục Hàng cũng nực cười, mà bản thân cô lại càng nực cười hơn.

Rõ ràng cô đã nói với bản thân vô số lần rằng Chiến Mục Hàng không phải là chồng cô, cô sẽ không yêu Chiến Mục Hàng nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt khi nhìn thấy anh ta dịu dàng ôm An Tình vào lòng.

Chung quy vẫn là do cô không đủ tranh đua.

Trước đây Tô Thu Quỳnh luôn cảm thấy Chiến Mục Hàng là kẻ tàn nhẫn bạc tình, sau này cô mới nhận ra, thực ra Chiến Mục Hàng cũng có một mặt dịu dàng, chỉ tiếc thay là tất cả sự dịu dàng của anh ta đều dành cả cho An Tình rồi, cô không có cơ hội để nhìn thấy.

Tô Thu Quỳnh không muốn nhìn cảnh hai người kia ôm chặt lấy nhau. Cô bật cười chua chát rồi nhanh chóng xoay người lao ra khỏi chung cư của An Tình.

Tô Thu Quỳnh cứ cười suốt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hùng hồ tới đây rồi lại rời đi trong cô đơn và chật vật như thế này.

Hôm nay trước khi cô đến chung cư của An Tình, cô đúng là đã ôm suy nghĩ Phật chặn giết Phật, Thần chặn giết Thần. Chỉ tiếc là lại bị một mình Chiến Mục Hàng đánh bay hết dũng khí, đánh bại thảm hại cùng cực.

Chiến Mục Hàng, con của An Tình chết, anh đòi tôi phải đền mạng, vậy con tôi chết thì ai đền?

Chiến Mục Hàng ngây người nhìn bóng lưng của Tô Thu Quỳnh, mãi cho đến khi cô đóng sập cửa căn hộ nhỏ của An Tình, anh ta vẫn chưa hoàn hồn trước những lời này.

Tay anh ta bất giác siết chặt, không thể không nhớ tới những điều mà trợ lý đặc biệt của mình đã nói.

Trong suốt năm năm Tô Thu Quỳnh ở tù, luôn có người tra tấn hành hạ cô, đứa con trong bụng cô cũng bị giết một cách dã man.

Nghĩ đến bàn tay trái bị gãy ngón út của cô và những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay cô, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy tim mình sắp bị móc ra khỏi lồng ngực.

Ban đầu anh ta và Tô Thu Quỳnh cũng có một đứa con, nhưng đứa trẻ đó đã bị người khác tàn nhẫn giết hại!

Chiến Mục Hàng cau mày, anh ta từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như con của anh ta và Tô Thu Quỳnh không chết thì mọi chuyện sẽ ra sao.

Đến lúc đó liệu Tô Thu Quỳnh có ghét bỏ anh ta đến vậy không? Đứa trẻ đó có phải cũng sẽ đáng yêu như Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, gọi anh ta một tiếng ba.

An Tình như con chim nhỏ nép vào vòng tay anh ta, cô ta đáng thương rên rỉ: "Anh Mục Hàng, đau quá, em đau quá..."

Trán An Tình đau là thật, tối nay Tô Thu Quỳnh cứ như là bà la sát đòi mạng khiến cô ta rất sợ hãi.

Nhưng mà Tô Thu Quỳnh làm như thế cũng vừa hay tạo cơ hội cho cô ta giả vợ đáng thương giả vờ yếu đuối trước mặt Chiến Mục Hàng, để cô ta giành lại được “một thành phố” trong trận chiến này giữa hai người.

Nghe thấy giọng nói của An Tình, cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng hoàn hồn.

Anh ta liếc nhìn thấy trán An Tình đã ngừng chảy máu, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ nhờ bác sĩ tới xử lý vết thương cho em."

Nhìn lại vết thương trên trán An Tình, hàng mày của Chiến Mục Hàng càng nhíu chặt hơn.

Không phải anh ta cảm thấy thương xót cho An Tình mà là anh ta cảm thấy An Tình thật sự đang làm quá lên.

Vết thương trên trán không là cái đinh gỉ gì so với vết thương trên người Tô Thu Quỳnh. Nhưng vết thương nhỏ tí như thế này mà cô ta vẫn có thể tỏ vẻ ấm ức đến vậy.

Trong năm năm ngồi tù đó, Tô Thu Quỳnh đã phải chịu bao nhiêu là thương tích, nếu như đặt hết những cái đó lên người An Tình chắc là bị đau chết luôn rồi!

Càng nghĩ càng thấy bực bội, sau khi gọi cho bác sĩ riêng, Chiến Mục Hàng xuống giường đi ra ngoài phòng ngủ.

An Tình muốn nhân cơ hội này để phục hồi tâm ý của Chiến Mục Hàng, đương nhiên cô ta không đành lòng để Chiến Mục Hàng rời đi như vậy.

Cô ta vội vàng bước xuống giường, ôm chặt Chiến Mục Hàng từ sau lưng.

"Anh Mục Hàng, đừng đi, anh đừng đi được không?"

"An Tình, bác sĩ sẽ tới ngay thôi."

"Anh Mục Hàng, em thật sự rất đau.. Em sợ lắm, em sợ Tô Thu Quỳnh sẽ quay lại. Anh Mục Hàng, anh ở lại với em không được không?"

Chiến Mục Hàng từ từ gỡ bàn tay An Tình đang đặt trên eo mình ra: "An Tình, anh về trước đây."

“Không!” An Tình cố chấp lao vào lòng Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, em sẽ không để anh đi đâu! Em thật sự thấy khó chịu lắm, anh không thể ở bên em được sao?”

"Anh Mục Hàng, anh tin lời Tô Thu Quỳnh nói sao? Anh cũng cho rằng em sẽ sai người cho An Mỹ ăn thuốc chuột ư? Anh Mục Hàng, em thề, em chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy!"

"Đấy là cả một mạng người đấy! Lá gan của em nhỏ như thế, làm sao dám làm tổn thương đến tính mạng người khác được! Anh Mục Hàng, làm ơn hãy tin em đi được không?"

Khoé mắt An Tình vẫn còn vệt nước mắt còn chưa ráo, cô ta nâng đôi mắt ngấn nước, đáng thương nói với Chiến Mục Hàng.

Nhìn thấy nước mắt của An Tình, Chiến Mục Hàng không cảm thấy đau lòng mà ngược lại còn khiến anh ta thấy phiền. Nghĩ đến việc An Tình đã cứu mình thoát khỏi đám cháy mà không màng sống chết, anh ta mới kiên nhẫn với An Tình: "An Tình, anh tin em. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai anh sang thăm em."

Nói xong, Chiến Mục Hàng không ngừng lại mà bước thẳng về phía trước, rời khỏi phòng ngủ của An Tình.

"Anh Mục Hàng..."

Nhìn thấy cửa căn hộ bị đóng lại, trong lòng An Tình vô cùng căm hận.

Trước đây anh Mục Hàng không đối xử với cô ta như vậy, bình thường anh ta rất tốt, rất dịu dàng. Tất cả đều là do Tô Thu Quỳnh! Chính cô đã lấy đi tất cả cưng chiều của anh Mục Hàng dành cho cô ta!

Tô Thu Quỳnh đã khiến cô ta không vui thì cô ta cũng sẽ khiến cho Tô Thu Quỳnh không thể yên ổn. Rồi sẽ có một ngày cô ta bắt Tô Thu Quỳnh phải trả giá!

Trên đời luôn sẽ có một số người thực sự rất hài hước. Giống như An Tình vậy, cô ta luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh đang tranh giành Chiến Mục Hàng với mình chứ chưa bao giờ nghĩ rằng ngay từ đầu, lòng tốt của Chiến Mục Hàng đối với cô ta chính là do cô ta cướp từ Tô Thu Quỳnh mà có.

Sau này Tô Thu Quỳnh là vợ danh chính ngôn thuận của Chiến Mục Hàng, còn cô ta chỉ là một kẻ thứ ba.

Trên đời này, chuyện nực cười nhất chính là một kẻ thứ ba cố gắng phá hoại hôn nhân của người khác rồi cảm thấy cả thế giới này đều có lỗi với cô ta.

Có đáng buồn cười không cơ chứ!

Cả người Tô Thu Quỳnh đau đớn, rồi tới cuối cùng cô cũng không biết là đau ở đâu nữa.

Cô biết rằng vết thương của mình nghiêm trọng, bèn đến bệnh viện để xử lý.

Nhưng vì cô từng cố gắng tự tử trong bệnh viện hết lần này đến lần khác nên cô thật sự rất ghét việc phải đến bệnh viện điều trị. Cô thà chết trong đau đớn còn hơn là đến bệnh viện để bác sĩ xử lý vết thương cho mình.

Với bộ dạng này của cô, cô cũng không thể đi tới chỗ Nhan Nhã Tịnh được, cô e rằng mình sẽ làm cho Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ sợ hãi.

Tô Thu Quỳnh như một bóng ma, bước vô định đi bên đường.

Cũng may đèn đường không quá sáng, trên đường cũng không có nhiều người đi bộ nên không ai để ý đến dáng vẻ chật vật của cô.

Tô Thu Quỳnh cho rằng cô có thể lặng lẽ chịu đựng qua đêm nay, nhưng không ngờ rằng cô lại gặp Lâm Tiêu.

Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, anh ta đậu chiếc Ferrari của mình bên đường rồi đi đến trước mặt cô, huýt sáo ngả ngớn, khuôn mặt tuấn tú lai giữa Á và Pháp ấy tươi cười như hoa đào nở rộ.

"Tô Thu Quỳnh, đã lâu không gặp."

Ấn tượng duy nhất của Tô Thu Quỳnh về Lâm Tiêu là anh ta là đạo diễn nổi tiếng nhất nước, tuổi còn trẻ mà đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở Hollywood.

Cô không có ý định nói chuyện phiếm với anh ta, chỉ khẽ liếc nhìn Lâm Tiêu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Không ngờ Lâm Tiêu lại tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô: "Tô Thu Quỳnh, ở với tôi một đêm, tôi có thể để cô hát bài hát chủ đề của “Tình giới”!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv