“Quên đi, ngay cả bạn gái em cũng không có, hỏi em cũng bằng không.” Điềm Tâm lắc đầu, thể hiện mình không tin tưởng Thẩm Thi.
“A... Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, không ở trong tình yêu, mới chính là người có lý trí nhất để giải quyết chuyện tình cảm.” Thẩm Thi thoải mái tựa trên ghế sofa, cầm lấy quả táo trên bàn trà, lại gọt cho mình một quả.
Sau đó lại ung dung cắn một miếng.
“...” Điềm Tâm nghi ngờ nhìn cậu.
“Coi như em không giúp được chị, nhưng cũng có thể lắng nghe mà.” Thẩm Thi cười cười với Điềm Tâm, trầm giọng nói: “Hơn nữa em cũng sẽ không nói với người khác, chị nói ra không phải sẽ cảm thấy thoải mái hơn sao? Thế nào, liên quan đến Trần Diệc Nhiên?”
“Haiz... Xem như là thế đi...” Điềm Tâm nghĩ lại, cảm thấy cậu nói cũng có lí, liền ngồi xuống bên cạnh.
Do dự một lúc, Điềm Tâm vẫn kể toàn bộ chuyện xảy ra sáng nay cho Thẩm Thi biết.
Thẩm Thi nghe xong liền cười, khuôn mặt tuấn tú sáng lên giống như ánh mặt trời, nụ cười ấm áp mà rực rỡ.
“Em đừng có cười...” Điềm Tâm có chút buồn bực đâm đâm cánh tay cậu, rầu rĩ nói: “Em có biết như vậy là đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có lẽ là biết.” Khó khăn lắm Thẩm Thi mới ngưng cười, đôi mắt trong suốt chớp chớp nhìn Điềm Tâm, sau đó giọng điệu cười cợt nói: “Đáng tiếc em sẽ không giải thích cho chị biết.”
“Tại sao chứ?” Điềm Tâm nghe vậy càng thêm rầu rĩ.
“Ừm... Chuyện này à... Sau này chị sẽ hiểu.” Thẩm Thi nghĩ ngợi, vẻ mặt nghiêm túc nói với Điềm Tâm.
“...”
Em mới chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, vậy mà cũng coi chị thành đứa trẻ rồi đúng không?
Điềm Tâm trợn mắt, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ của mình.
“Em là con trai, tự nhiên em sẽ hiểu, nhưng mà nhất định Trần Diệc Nhiên không hy vọng em sẽ giải thích cho chị biết đâu.” Thẩm Thi trầm ngâm một lúc, cười như không cười với Điềm Tâm, sau đó thừa dịp cô chưa kịp hỏi tiếp, liền tranh thủ nói sang chuyện khác: “Nhưng mà em có thể nói cho chị biết vì sao sáng nay anh ta không vui.”
“Vì sao chứ?” Điềm Tâm nghi ngờ.
“Chuyện này... Nói chuyện yêu đương...” Thẩm Thi cân nhắc một chút, sau đó vẫn thành thật nói với Điềm Tâm: “Nhất định ai cũng sẽ thích được nghe lời dỗ ngọt, sáng nay Trần Diệc Nhiên hỏi những lời ấy, chắc chắn cũng đang chờ chị nói năm chữ ‘Em sẽ nhớ anh’.”
“A...”
“A cái gì?” Thẩm Thi cười cười với Điềm Tâm, có chút không nhịn được buồn cười nói: “Không tin?”
“Ách...”
“Lấy điện thoại di động ra.”
“Để làm gì?” Điềm Tâm vừa nghi ngờ vừa lấy di động của mình ra đưa cho Thẩm Thi.
“Ừm... Giúp chị gửi một tin nhắn ngắn.” Thẩm Thi cười xấu xa, không chút khó khăn mở khóa điện thoại Điềm Tâm, sau đó tìm số liên lạc của Trần Diệc Nhiên, ngón tay bấm bấm một hồi, liền gửi một tin nhắn.
“Đã giải quyết xong.”
“Em gửi cái gì đó.” Điềm Tâm đen mặt nhìn cậu, sau đó cướp lại điện thoại, đang chuẩn bị xem nội dung tin nhắn cậu vừa gửi đi, thì nhận được cuộc gọi của Trần Diệc Nhiên.
Điềm Tâm nhấn nút nghe, liền nghe được giọng nói dịu dàng rõ ràng của Trần Diệc Nhiên truyền đến: “Điềm Tâm?”
“Dạ... Anh Nhiên...” Điềm Tâm nghe được giọng nói dịu dàng của anh, rốt cuộc yên tâm.
“Anh sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện xong xuôi, sau đó trở về với em, em phải ngoan ngoãn chờ anh đấy, biết không?”