“Được.” Điềm Tâm gật gật đầu, vô cùng hiểu chuyện trả lời Trần Diệc Nhiên.
“Ừm, ngoan.” Giọng điệu của Trần Diệc Nhiên truyền đến mang theo ý cười, anh lại dặn dò cô vài câu rồi cúp máy.
Điềm Tâm híp mắt cười tắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thi, nhìn cậu sùng bái: “Anh ấy thật sự không tức giận nữa, vừa rồi em gửi cho anh ấy cái gì vậy?”
“Chị tự xem đi.” Thẩm Thi cười cười với Điềm Tâm, cũng không trả lời cô, cậu dựa người vào ghế sofa, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ.
Điềm Tâm cúi đầu, nhìn điện thoại của mình, mở mục tin nhắn vừa gửi, chỉ thấy trên màn hình hiện lên: “Anh yêu, em nhớ anh, rất nhớ anh, rất rất nhớ anh!”
Điềm Tâm không nhịn được run rẩy khóe miệng, lời nói buồn nôn như thế... Chính cô nhìn mà cũng không nhịn được nổi da gà đầy người, nhưng không hiểu tại sao Trần Diệc Nhiên nhìn thấy, lại có thể vui vẻ?
Thẩm Thi cười như không cười nhìn cô, lại phát hiện biểu cảm trên mặt Điềm Tâm, mở miệng hỏi: “Thế nào? Cảm thấy có vấn đề gì sao?”
“Ừm...” Điềm Tâm do dự một chút, sau đó gật gật đầu.
“Mấy người đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt không phải đều sẽ biến thành như vậy hay sao? Lúc nào cũng luôn miệng nhắc đi nhắc lại hai câu em nhớ anh, em yêu anh hay sao?” Thẩm Thi nháy mắt với Điềm Tâm, buồn cười nói.
“Thật sao?” Điềm Tâm mơ hồ nhìn Thẩm Thi nói: “Nhưng mà vừa nãy anh Nhiên cũng không hề nói anh ấy nhớ chị hay anh ấy yêu chị mà... Em thấy rồi đó, vừa nãy em dùng điện thoại của chị gửi tin nhắn cho anh ấy là ‘em nhớ anh’, nhưng anh ấy gọi điện thoại đến, cũng không hề nói anh ấy nhớ chị, chỉ nói chị ngoan ngoãn chờ anh ấy về...”
“Ừm...” Thẩm Thi trầm ngâm một lát, sau đó nói với Điềm Tâm: “Chuyện này, cách thức thể hiện tình yêu của mỗi đôi tình nhân không giống nhau, có lẽ đại khái là, Trần Diệc Nhiên nhà chị thuộc loại người không hay nói lời ngọt ngào, nhưng lại thích nghe chị dỗ ngọt?”
Điềm Tâm không nhịn được đen mặt.
“Đúng rồi, chị Điềm Tâm, bao giờ thì chị về trường?” Thẩm Thi thuận miệng hỏi.
“Chắc là ngày 31 tháng 8, chắc chắn là trước khi bắt đầu học một ngày.”
“…” Vẻ mặt Thẩm Thi phức tạp nhìn Điềm Tâm, im lặng một lát, sau đó hỏi Điềm Tâm: “Chẳng lẽ chị không đọc giấy thông báo trúng tuyển?”
“Chị có đọc, nếu không thì làm sao chị biết được chị trúng tuyển Đại học Tài chính Quốc tế Chuyên nghiệp?” Điềm Tâm ngơ ngác nhìn Thẩm Thi.
“Vậy có phải chị không đọc kỹ đúng không?” Thẩm Thi nhìn Điềm Tâm, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ chị không biết trường của chị yêu cầu phải báo danh trong vòng một tuần, chuẩn bị cho khóa huấn luyện quân sự à?”
Cái gì?!
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn cậu: “Thật hay giả?”
Thẩm Thi đen mặt.
Cậu đứng dậy, cầm lấy thư báo trúng tuyển của Thẩm Tâm đặt trên giá sách ở phòng khách, sau đó mở ra, lật đến một tờ, đưa đến trước mặt Điềm Tâm: “Chị tự xem đi.”
Điềm Tâm nhận lấy thư thông báo, cúi đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy dòng chữ cuối cùng có thông báo: “Để chuẩn bị cho khóa huấn luyện quân sự, mời tất cả sinh viên năm nhất đến trường học báo danh trong vòng một tuần.”
CMN!!!
Trong nháy mắt, Điềm Tâm cảm thấy cả người không khỏe.
Cô vốn cho rằng phải ít nhất nửa tháng nữa mới khai giảng, nhưng nếu như vậy, không phải còn chưa đến một tuần, cô liền phải cút đi rồi?
Thẩm Thi nhìn vẻ mặt Điềm Tâm tràn đầy hoảng sợ, thuận tay lấy một quả chuối tiêu từ mâm đựng trái cây trên bàn, đưa cho Điềm Tâm.