“Khụ... khụ...” Điềm Tâm vừa cắn dở một miếng táo, nghe thấy lời đó của Thẩm Thi, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Cô mở to đôi mắt long lanh hoảng sợ nhìn cậu, muốn phản bác, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Thi, liền nuốt lại những gì định nói.
Lập tức sắc mặt Lâm Sở Sở trở nên trắng bệch.
Cô ấy xoay đầu lại, nhìn Điềm Tâm, đôi môi khẽ mấp máy, sau đó nhỏ giọng nhắc lại: “Gái... Bạn gái ư?”
“Đúng vậy.” Thẩm Thi cười cười, duỗi cánh tay thon dài, ôm lấy cổ Thẩm Tâm.
“Nhưng mà... Nhìn cô ấy trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu mà?” Đôi mắt tròn xoe long lanh của Lâm Sở Sở hết nhìn Điềm Tâm lại nhìn Thẩm Thi, do dự hỏi.
“A... Tình yêu chị em, lớn hơn một chút cũng đâu có sao mà.” Thẩm Thi bĩu môi, đôi mắt như ngọc đen mang theo ý cười, cúi đầu dịu dàng nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy toàn bộ da gà trên cánh tay mình đều nổi lên hết rồi.
“A...” Cuối cùng một chút ánh sáng hi vọng trong mắt Lâm Sở Sở cũng vụt tắt.
Cô ấy ngồi xuống một góc ghế sofa, cúi đầu, giống như đang kìm nén cái gì đó, bả vai nhỏ nhắn hơi run run.
Điềm Tâm nhìn dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào của cô ấy, cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, vừa định mở miệng nói rõ mọi chuyện, đã thấy Lâm Sở Sở bất ngờ ngẩng đầu, nói với cô và Thẩm Thi: “Tớ đã biết, vậy... Chúc hai người hạnh phúc! Tớ còn có việc, tớ đi trước.”
Còn chưa kịp nói xong mấy câu này, cô ấy đã trực tiếp ngồi dậy, tông cửa xông ra.
Điềm Tâm giật nảy mình, lúc còn đang muốn đứng dậy giữ cô ấy lại, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô ấy nữa rồi.
“Việc gì em phải nói với em ấy như vậy hả?” Cô xoay người lại, nhìn vẻ mặt vô tội của Thẩm Thi, căm giận nói.
“Có làm sao?” Thẩm Thi nhún nhún vai, ánh mắt đầy vô tội nhìn Điềm Tâm hỏi.
“Cô gái nhỏ đó thích em đấy em biết không hả...” Điềm Tâm chỉ chỉ ra phía ngoài cửa, nói với Thẩm Thi.
Thẩm Thi im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Em biết.”
“Em vậy rồi thì tại sao lại còn cố ý nói như vậy?” Điềm Tâm có chút sững sờ, sau đó lúc kịp phản ứng lại, liền hỏi Thẩm Thi: “Vì sao hả? Em không thích cô gái nhỏ đó sao? Nhưng mà vừa rồi em mới nghe thư tình không phải do em ấy viết, liền trực tiếp trả lại cho người ta còn gì.”
“Không tại sao hết.” Thẩm Thi ngẩng đầu lên, đôi mắt như ngọc đen nhìn cô, trong mắt hơi hiện lên vẻ phức tạp, cậu cứ nhìn chằm chằm Điềm Tâm như vậy một lúc, sau đó thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Không tại sao hết, hiện tại em còn chưa muốn nói chuyện yêu đương.”
“Nhưng mà...”
“Chị Điềm Tâm... Chị đang giật dây em yêu sớm hay sao?” Thẩm Thi cong cong khóe môi nở nụ cười: “Chị cũng đừng quên, sau khai giảng, em cũng mới chỉ lên lớp 10 thôi đấy.”
“A... Chuyện này...” Điềm Tâm nhất thời thua trận.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Dường như Thẩm Thi rất không thích tiếp tục nói về đề tài này, cậu xua xua tay với Điềm Tâm, sau đó nói: “Hôm nay chị tới tìm chị gái em làm gì?”
“Là có chuyện... Nhưng cô ấy không có ở nhà... Vậy thì để hôm khác chị lại đến vậy...” Điềm Tâm đưa tay gãi gãi đầu mình, nhỏ giọng nói với Thẩm Thi.
“Có chuyện gì, chị cũng có thể nói với em, em có thể giúp chị.” Đôi mắt trong suốt của Thẩm Thi nhìn Điềm Tâm chăm chú, cậu vừa mỉm cười vừa nói với cô.