Chiều tan tầm, Kiều Dung nhớ đến lời dặn dò sáng nay, liền nhắn tin cho Phương Thần. Rất nhanh anh đã nhắn lại: “Tôi đang quay quảng cáo ở tòa plaza gần đài truyền LTV nên cô mau đến đó nhé”.
Kiều Dung rời công ty, thả bộ dọc theo vỉa hè, chân mang giày thể thao mới quả nhiên đi vô cùng êm ái! Lúc tới nơi, cô thấy quảng trường phía trước tòa plaza tụ tập rất đông người hâm mộ đang reo hò khí thế!
Dĩ nhiên là vì có cảnh quay quảng cáo ngoài trời của quán quân bơi lội Phương Thần rồi! Gọi một ly café đá đen, cô ngồi xuống bàn, quan sát buổi ghi hình của anh.
Hình như Phương Thần đang quay quảng cáo cho một hãng giày da cao cấp, trông cảnh anh chàng vừa lạnh lùng bước đi vừa tạo dáng cho đôi chân dài cực phẩm, quả nhiên đẹp trai ngời ngời!
Bất giác Kiều Dung nghĩ, giả như Phương Thần thật sự theo đuổi mình thì cô có ‘dám’ trở thành bạn gái của chàng trai được cả chục triệu người hâm mộ cuồng nhiệt ấy?
Nhìn trở lại bản thân, sao cô quá đỗi bình thường vậy chứ, sáng nay nghe anh bày tỏ cô vui bao nhiêu giờ thấy buồn rầu mất tự tin bấy nhiêu…
Tự dưng Kiều Dung cảm nhận mặt đất bên dưới rung chuyển nhẹ, tiếp theo nghe mọi người la toáng lên đồng thời nháo nhào tản ra tìm chỗ núp, là động đất! Cô lập tức ngồi thụp xuống bàn trú ẩn, tay cầm chặt chân bàn để nó đừng ngã!
Thật may chỉ là một trận động đất nhẹ nên qua mau, chung quy không thiệt hại gì nhiều.
Kiều Dung thở phào đứng dậy, vừa hay tin nhắn lại đến: “Tôi sắp xong rồi, cô ra bãi đỗ xe chờ tôi nhé”! Cô đọc xong liền hướng mắt tới chỗ Phương Thần, thấy anh nhìn mình ra dấu.
Cô cầm túi xách đứng chờ ở bãi đỗ xe, mặt cứ cúi nhìn mũi giày, tiếp theo nghe giọng nam tính quen thuộc cất lên bên cạnh:
“Sao cô lại cúi đầu nhìn đường thế, phải tự tin ngẩng cao đầu lên chứ!”
Kiều Dung ngước nhìn, bắt gặp Phương Thần đeo khẩu trang đen, khoanh tay trước ngực: “Từ xa tôi nhìn cô đã thấy ũ rũ, có chuyện gì không vui à?”.
“Chẳng có chuyện gì cả, đây là dáng vẻ bình thường của tôi thôi.”
“Vậy thì cô sửa đổi đi, tôi thích dáng vẻ năng động sôi nổi lúc cô làm việc hơn.”
“Gì nữa đây quán quân, dáng vẻ tôi thế nào mà anh cũng muốn quản ư?”
“Chỉ là tôi không muốn cô giống như hồi đi học, lúc nào cũng rụt rè khép nép khiến người ta liền tránh xa! Tôi ghét cái việc cô cứ thu mình lại mà không để ý xung quanh rằng cũng có người luôn quan tâm và nhìn về phía cô…”
Khẽ chớp mắt, Kiều Dung nghiêng đầu ngạc nhiên, Phương Thần vừa đề cập tới hồi cấp III khi ấy trông cô chẳng khác nào cái bóng nhạt nhòa lượn lờ trước mặt bạn bè. Anh nói rất đúng về một Kiều Dung giai đoạn đó, như thể anh lúc nào cũng âm thầm quan sát cô, chưa từng rời mắt giây phút nào!
Trông cảnh bạn học Kiều ngơ ngác, Phương Thần phát hiện mình nói lộ ra hơi nhiều rồi, mau chóng bảo về nhà thôi!
Ngồi trong siêu xe BMW, tâm trạng Kiều Dung vẫn mơ hồ suốt trên đường về mãi tới khi về đến siêu căn hộ thì cô lẫn Phương Thần đều nghe Robert báo tin chấn động!
Cả ba người đứng nhìn trân trối phòng ngủ của Phương Thần vừa bị sụp mất một mảng tường lớn do trận động đất ban nãy! Căn phòng xa hoa giờ đây bị gió thổi thốc vào chẳng khác gì chốn đồng không mông quạnh!
“Siêu căn hộ đắt đỏ mà lại dễ dàng sụp tường chỉ vì một động đất nhỏ? Thế tôi bỏ cả đống tiền ra mua để làm quái gì? Robert, mau liên hệ với bên BĐS yêu cầu họ giải thích và xử lý ngay cho tôi!” Phương Thần đi qua đi lại, cơn giận bốc lên đỉnh đầu rồi.
Robert gọi điện thoại, mãi lát sau nói đường dây báo bận liên tục, có lẽ anh phải đến tận công ty BĐS!
Phương Thần chán nản dõi mắt theo anh chàng quản lý chạy vội đi, nhìn lại lỗ hỏng tường to chà bá, liền phát tiết muốn chửi thề! Kiều Dung cũng ái ngại thay, lý nào Phương tiên sinh nổi tiếng lại mua nhầm siêu căn hộ dỏm…?
Điều đáng lo ngại trong lòng họ chính là, cho dù BĐS có đến xây sửa lại bức tường thì cũng phải mất cả tuần, vậy trong thời gian đó, anh chàng quán quân sẽ ngủ ở đâu?
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính, đến tối Robert gọi điện về ảo não thông báo:
“Thần à, bên BĐS cũng đang bị nhiều người khiếu nại và họ cần nhiều thời gian để giải quyết cho từng khách hàng. Có lẽ vài ngày nữa, công ty sẽ xuống xem tình hình siêu căn hộ sau đó mới xây lại tường được. Trước mắt, cậu tự sắp xếp chỗ ngủ đi…”
Cúp máy, Phương Thần ném nhẹ di động xuống ghế sa lông, bực bội thầm nhủ cớ gì gặp phải đại nạn khó đỡ vầy nè? Tường phòng trống hoác thế này rồi, ngủ làm sao được!
Hãy còn may vì quanh siêu căn hộ có tường cao bao bọc cùng hệ thống an ninh kiên cố, chứ nếu không anh thể nào cũng bị trộm ghé thăm chứ chẳng chơi!
Giờ cáu bẳn chán chường cũng không được gì, cần nghĩ xem thời gian tới nên ngủ ở đâu trong biệt thự rộng lớn này? Hay là về căn hộ của bà nội ở tạm một thời gian, Phương Thần lắc đầu thấy không ổn, vì Kiều Dung còn ở đây nữa, giả sử anh rời khỏi thì cô làm sao…?
Tự dưng ý nghĩ vô cùng hay ho bật lên trong đầu, anh nhìn về phía phòng ngủ của biên tập viên Kiều, tiếp đến nở nụ cười gian xảo!
Đang ngồi xem lại mấy bản kế hoạch thì tiếng gõ cửa vang lên kèm theo chất giọng nhỏ nhẹ của Phương Thần, nhanh chóng Kiều Dung đứng dậy mở cửa, hỏi có chuyện gì?
Mỹ nam quán quân bày ra dáng vẻ khá đáng thương, thuật lại mấy lời từ Robert, xong chẳng để cô nàng kịp nói lời thông cảm thì anh tiếp luôn:
“Với tình hình này thì bạn học Kiều à, có lẽ tôi phải ngủ tạm trong phòng cô rồi.”
Hiển nhiên Kiều Dung phản ứng ngay: “Anh ngủ chung với tôi? Điên à? Hai ta trai đơn gái chiếc, làm sao ngủ chung với nhau được chứ! Tuyệt đối không!”.
“Vậy theo cô thì tôi nên ngủ ở đâu?”
“Anh có thể ngủ tạm ngoài phòng khách, cùng lắm hơn một tuần thôi mà.”
Đúng là tuyệt tình! Phương Thần quạu quọ trong lòng, vẫn chai mặt thuyết phục:
“Bạn học Kiều, giờ cuối thu rồi gió bắt đầu lạnh đấy, phòng khách chẳng kín gì hết, tôi mà ngủ mấy đêm ngoài đó thể nào cũng bị cảm lạnh! Nhắc cô nhớ, tôi mà ngã bệnh thì mấy cái game show gì đấy của cô coi như phá sản! Tới lúc ấy rating tuột dốc thì cô ăn nói sao với sếp Hứa khó tính kia?”
Kiều Dung đảo mắt trầm tư, thời tiết cuối thu rồi, cô ngủ trong phòng kín kẽ tới nửa đêm cũng thấy hơi se lạnh, huống chi ngoài phòng khách như thế? Tuy trông Phương Thần vạm vỡ khỏe khắn, dân thể thao chính hiệu, nhưng lỡ xui rủi bị bệnh thì rất tồi tệ!
Dù vậy… để cô và anh ngủ chung thì khó xử sao ấy, tức thì cô nghe ai kia nói tiếp:
“Tôi chỉ ngủ chung phòng chứ không chung giường mà cô lo, tôi sẽ kéo cái giường sô pha ngoài phòng khách vào đấy nằm ngủ là được rồi chứ!”
Kiều Dung còn cách nào khác sao, đành gật đầu đồng ý, sau cùng phải để Phương Thần lôi nguyên cái giường sô pha kềnh càng vào trong phòng ngủ của mình. Lúc anh chàng vừa đặt mông xuống ghế nệm, cô cất tiếng ngay:
“Nói trước, cấm anh không được giở trò với tôi, buổi tối phải nằm yên ở đây! Tôi mà phát hiện ra anh lén di chuyển hay giở trò mờ ám gì thì tôi xử ngay!”
Phương Thần cười thầm trong bụng, cỡ như Kiều Dung mà đòi ‘xử’ một người đàn ông cao to cường tráng như anh ư, giả mà anh muốn tấn công thật thì cô có kêu trời cũng chả ai cứu nổi!
Thấy Kiều Dung cứ nhìn mình hăm he, Phương tiên sinh chậc lưỡi ra điều gật gù: “Ok ok, tôi biết rồi! Sợ người ta giở trò thì ít nhất cô cũng phải quyến rũ xinh đẹp chứ, nên cứ yên tâm đi nhé bạn học Kiều!”.
Phương mỏ hỗn lại khịa, Kiều Dung mím nhẹ môi, nhìn xuống mình đang mặc bộ đồ thun chán òm, thêm hình con vịt in trước ngực nữa, bất giác hơi xấu hổ khi thấy anh cười nhếch mép.
Đáng ghét, cô quay lưng về bàn làm việc, thu dọn mấy bản kế hoạch rồi leo tót lên giường, tắt đèn đi ngủ!
Cô đắp chăn kín khắp người, thỉnh thoảng hơi ngóc đầu dậy nhìn đến chỗ sa lông nơi Phương Thần nằm, hết sức đề phòng cảnh giác!
Dù có coi chừng cỡ nào thì Kiều Dung cũng chìm vào giấc ngủ thôi, và khi lắng nghe nhịp thở đều đặn nhè nhẹ của cô thì bấy giờ Phương Thần mới ngồi dậy, trong căn phòng hơi tối với ánh đèn ngủ mờ, khẽ khàng tiến đến bên giường.
Ngắm nhìn cô nàng say giấc, anh buồn cười vì hai đầu chân mày ấy cứ nhíu nhíu lại, tiếp theo cúi xuống dịu dàng hôn lên trán cô! Anh đứng yên khá lâu, hồ hởi vui vẻ thấy cái vụ tường phòng bị sụp hóa ra may mắn hơn mình nghĩ!
Dù Kiều Dung có đề phòng tới cỡ nào đi nữa thì sói cũng đã vào trong hang thỏ rồi!