Ngày Ngày, Quán Quân Bơi Lội Trèo Lên Giường Tôi

Chương 18: Phương tiên sinh muốn theo đuổi bạn học Kiều



“Mắc cái gì tôi phải say mê anh?”

“Vì cô đang nhìn tận mắt gương mặt mỹ nam nổi tiếng của tôi.”

“Đây đâu phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh kiểu này. Chưa hết, nhan sắc bình thường cỡ anh trong mắt tôi chưa đủ tiêu chuẩn mỹ nam đâu.”

“Thế đêm qua là ai khen tôi đẹp trai nhất trong số các đàn ông từng gặp?”

“Là do… tôi say thôi. Lời say không thật lòng, anh tin làm gì?”

“Có thể nói được câu này thì chứng tỏ cô có mắt như mù, chẳng biết phân biệt đẹp xấu. Đây là lý do tới từng tuổi này rồi mà cô chưa có nổi một người bạn trai.”

Kiều Dung thiết nghĩ, một quán quân thể thao danh tiếng mà ăn nói có duyên có dùng ghê nhỉ? Chẳng hiểu nổi vì sao ngoài kia có cả chục triệu người hâm mộ, si mê tên Phương Thần, chắc do không biết con người thật của anh ta đây mà!

Đồ lừa đảo! Mỹ nam tuyệt sắc nỗi gì chứ, mỹ nam mỏ hỗn thì đúng hơn!

“Anh mau tránh ra nào!” Kiều Dung chịu hết nổi cái màn đè nhau thân mật quái đản này, liền đẩy mạnh anh chàng ra, đứng dậy.

Cô chạy vào trong phòng, trước khi đóng cửa lại tiếp tục lần thứ hai nghe tiếng Phương Thần cười khe khẽ.

Thật là phát điên mà! Kiều Dung ngồi xuống bàn, vò đầu bức tóc, tự trách bản thân tại sao có mỗi chuyện đi đứng cũng không ra hồn, để cái tên đáng ghét ấy đem cô ra đùa giỡn như vậy! Tính cách anh càng ngày càng khó ưa, tăng cấp level hơn rồi.

Sáng nay cô nghỉ một buổi, tới trưa mới đi làm, nhủ thầm cứ ở yên trong phòng tránh phải giáp mặt Phương Thần cho lành!

Trưa hôm ấy ăn cơm xong, Kiều Dung chuẩn bị đến công ty. Vừa lúc từ trên lầu Phương Thần bước xuống, bên trong mặc áo cổ lọ màu đen ngoài khoác áo khoác dài qua gối, quần tây ôm và chân đi giày da đắt tiền.

Vận động viên thể thao cứ như tổng tài bá đạo, khí chất không đùa được!

“Lát nữa tôi có buổi tập luyện và quay quảng cáo, còn cô đến đài truyền hình à, tôi sẽ cho quá giang.”



Kiều Dung thắc mắc sao hôm nay Phương Thần tốt bụng thế, dù sao được đi siêu xe miễn phí thì dại gì từ chối! Sau đó chiếc BMW ra khỏi cổng siêu căn hộ, chạy thẳng tới tòa nhà LTV.

Lúc xuống xe, Kiều Dung đi chưa đủ 5 bước đã bị Phương Thần kéo lại. Cô ngạc nhiên, thấy anh nhìn xuống chân mình rồi bảo:

“Chẳng phải tôi nói hạn chế mang giày cao gót sao, chân cô còn chưa lành hẳn đấy.”

“Ban nãy đi hơi vội nên không để ý, mà chắc là ổn thôi.”

“Đừng nói nhiều, mau lại đằng kia ngồi xuống đi, tôi thay giày cho.”

Kiều Dung ngơ ngác khi Phương Thần kéo đến băng ghế ấn cô ngồi xuống. Bây giờ mới để ý, trên tay anh chàng cầm theo túi giấy, lát sau lấy ra mới biết là một đôi giày thể thao nữ Adidas mới toanh.

Y như lần ở cửa hàng tiện lợi, Phương Thần quỳ gối một chân, tay nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót ra và mang giày thể thao cho bạn học Kiều, tay vuốt nhẹ miếng băng cá nhân dán ở gót chân cô.

“Tôi từng xem qua cỡ chân của cô, tối qua chở cô về tôi ghé vào shop giày Adidas mua một đôi thể thao cho cô. Đúng là vừa khít!”

“Đôi giày này không rẻ đâu…” Kiều Dung chưa hết bất ngờ.

“Đừng để ý tới chuyện ấy, nào đứng dậy đi lại xem có bị đau chân không?”

Phương Thần đỡ cô nàng dậy, Kiều Dung chẳng biết làm gì ngoài việc nghe theo, liền đi tới đi lui vài vòng, giày đắt tiền có khác mang vào thật là êm.

Cô mặc sơ mi cổ trụ màu trắng, chân váy dài xếp ly đen, mang giày thể thao năng động, anh trông rất dễ thương!

Thấy cô cứ cúi nhìn đôi giày, từng sợi tóc xoăn sóng rũ nhẹ phía trước, anh liền đưa tay vén lớp tóc qua vành tai cô.

“Sao anh… lại làm thế này?” Không rõ Kiều Dung ám chỉ việc mua giày hay là đang đề cập đến hành động ân cần kỳ lạ của Phương tiên sinh.

“Đêm qua nghe cô nói thinh thích tôi, nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Đó… đó là do tôi say.”



“Dù cô say hay không thì tự bản thân tôi cũng đã có quyết định.”

“Quyết định gì?”

“Theo đuổi cô.”

So với đôi giày thể thao, thì 3 từ này càng khiến Kiều Dung bất ngờ gấp bội. Đối diện, Phương Thần bỏ hai tay vào túi quần, trực diện thẳng thắn:

“Tôi không biết thời đi học, cô đã nghe những gì và rồi hiểu lầm lời bày tỏ của tôi khi đó. Nhưng Kiều Dung, tình cảm của tôi là thật, sau bao năm cũng không thay đổi. Tôi biết trong lòng cô thích người khác, mặc kệ là kẻ nào đi nữa, chỉ cần cô chưa thuộc về ai thì Phương Thần này vẫn nhất quyết theo đuổi cô.”

Kiều Dung lúng túng lắm, lại có chút ngượng ngập, nhưng trông Phương Thần rất nghiêm túc, chứng tỏ những lời ấy không phải đùa! Trong một thoáng, cô chưa biết trả lời thế nào, chỉ nghe nhịp đập của trái tim vội vã hơn.

Tiếp theo, cô nghe anh bảo đứng ở đây chờ một lát, sau đó đi trở lại xe hơi, lấy ra túi giấy thứ hai, rồi đưa ra trước mặt cô.

“Tối qua cô uống nhiều rượu, hôm nay sẽ nhức đầu đấy, tôi có nấu chút canh giải rượu, vào công ty rồi thì nhớ uống.”

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây thật rồi, sao Phương mỏ hỗn tốt bụng đến khó đỡ vậy, Kiều Dung lóng ngóng đón lấy túi giấy. Tức thì cô bị anh kéo lại gần, thì thầm:

“Cô dù gì cũng là hôn thê của tôi, lần sau không được phép nói thích người đàn ông khác ở trước mặt tôi, nhớ chưa?”

Dõi theo chiếc BMW chạy đi, Kiều Dung chưa hết mơ hồ, như thể vừa nằm mộng. Đem theo tâm trạng lâng lâng khó tả vào phòng làm việc, cô đặt túi giấy lên bàn, chống cằm nghĩ ngợi.

Phương Thần thực sự thích cô? Còn đề cập tới lời tỏ tình năm 18 tuổi đó, anh khẳng định là tình cảm thật lòng, vậy cái việc cô nghe được anh cá cược với đám bạn thì sao?

Khi ấy cô tình cờ đi ngang qua sân, nghe một nam sinh đánh cược cưa đổ Kiều Dung lớp 12A, và cô thấy rõ Phương Thần đứng bên cạnh đáp một chữ: “Được…”, liền tức giận bỏ đi luôn. Lý nào lại có sự nhầm lẫn gì ư, dù đã nghe rõ như vậy?

Tin nhắn điện thoại vang lên, Kiều Dung nhìn vào, là của Phương Thần: “Khi nào tan việc nhớ gọi cho tôi, để tôi đến đón”.

Đưa mắt nhìn đôi giày thể thao, băng cá nhân rồi cả hộp thức ăn giữ nhiệt hai tầng có canh nóng, cô tự nhiên cười cười, rõ ràng trong lòng vui vẻ trước sự quan tâm nhiệt tình từ ai kia…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv