Tiếng chuông báo thức làm Kiều Dung tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bổ, tiếp theo từ từ mở mắt ra. Là phòng ngủ ở siêu căn hộ, nhìn trở lại cô kinh ngạc khi phát hiện Phương Thần nằm ngủ ngay bên cạnh, chẳng những thế còn bị cô ôm chặt!
Tức thì la lên, cô buông tay ngồi dậy, đầu hết choáng luôn rồi!
Âm thanh la lớn đánh thức Phương Thần, mở mắt ra thấy trời đã sáng, rất nhanh liền nghe giọng Kiều Dung hốt hoảng:
“Anh… Phương Thần! Sao lại ngủ trên giường của tôi hả? Ngồi dậy mau!”
Uể oải ngồi dậy, Phương Thần vò đầu nheo mắt nhìn qua cô nàng đang ấm ức.
“Gì chứ? Tôi có làm gì đâu mà cô lại tỏ ra như vậy.”
“Lại còn không làm gì? Tối qua rốt cuộc là thế nào, sao anh ngủ trên giường tôi?”
“Cô quên hết rồi hả, tối qua cô say bí tỉ, tôi phải đưa cô về nhà. Cô thì hay rồi, cứ ôm chặt tôi không buông, hết cách tôi đành phải để y như vậy mà ngủ ở đây thôi.”
Kiều Dung chẳng đời nào tin, làm gì có cái chuyện mình say rồi ôm Phương Thần cả đêm chứ! Cô nhìn xuống người, cũng may là quần áo cả hai vẫn còn y nguyên.
“Tên xấu xa này, nói đại là anh lợi dụng tôi cho rồi.”
Phương Thần nhớ đêm qua Kiều Dung say còn nói thích mình đủ thứ, giờ trở mặt còn hơn bánh tráng, ụp nồi bảo anh xấu xa lợi dụng, thật cười khổ trong lòng.
Anh tốt bụng để cô ôm cứng ngắc, cả đêm chẳng dám trở mình, giờ toàn thân ê ẩm, biết kể khổ với ai? Anh đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn đưa về phía cô, nhạt giọng:
“Đây! Tối qua nội call video nói chuyện với cô, tôi có ghi lại cuộc gọi, cô xem thì biết là ai lợi dụng ai! Gì nào, cô tưởng mình đẹp lắm sao mà tôi lợi dụng.”
Dứt lời, Phương Thần rời khỏi phòng, phải đi tắm thôi! Chê mình xấu à, Kiều Dung lại lầm bầm mắng, rồi lấy di động mở cuộc gọi video tối qua.
Vừa xem cô vừa che miệng, thầm kêu trời ơi! Rõ ràng trong màn hình là cô ôm chặt Phương Thần, nói thích anh, khen đẹp đủ thứ, cả việc sờ mặt anh nữa! Cô xấu hổ đỏ bừng, tắt điện thoại.
Ôi điên rồi, cô đập đầu xuống giường, quá tai hại khi uống say, giờ làm sao đối diện với tay họ Phương đó đây? Cái nhục này to lắm luôn.
Kiều Dung nghe âm thanh gì đó ở bên ngoài, liền bước ra ngoài lan can. Nơi đây nhìn xuống sẽ thấy một hồ bơi rất rộng, lúc trước quay siêu căn hộ này cho chương tình “Ngôi nhà người nổi tiếng”, cô từng thấy hồ bơi và nghe Phương Thần bảo sáng nào cũng đều tập bơi cả.
Ngay lúc này ở phía dưới, Phương Thần cũng đang bơi. Trước khi đi tắm, anh muốn bơi một chút cho tinh thần dễ chịu.
Kiều Dung đứng quan sát, Phương Thần duỗi thẳng người, tư thế thật rất đẹp khi đắm mình trong làn nước lạnh buổi sớm. Anh bơi đi bơi lại mấy chặp, vẫn giữ nguyên dáng hình lẫn tốc độ, khiến cô gái họ Kiều phải công nhận: Phương Thần quả nhiên vô cùng tỏa sáng khi bơi lội!
Sau đó cô thấy anh trồi người bước lên bục bể, tháo kính bơi ra, cầm lấy khăn lông vắt qua vai đồng thời rũ mạnh mái tóc ướt.
Giống như lần ở phòng tập gym, ánh mắt Kiều Dung lần nữa dán lên thân thể cường tráng của Phương Thần, tỉ lệ từng phần đều hoàn hảo cân đối tới khó tin, thảo nào anh được fan hâm mộ tung hô như bức tượng thần điêu khắc La Mã!
Từng dòng nước lạnh men theo vòm ngực săn chắc tới 8 múi bụng, giống như con đường quanh co uốn lượn thật khiến người ta nhìn say sưa.
Kiều Dung sực tỉnh khi Phương Thần vô tình hướng mắt lên phía trên này, liền bối rối xoay người đi, nhưng do không để ý thế là đâm sầm vào cửa lan can.
Cô sờ đầu nhăn nhó, nghe loáng thoáng tiếng cười khẽ từ bên dưới, nhớ đêm qua còn chưa đủ xấu hổ hay sao mà giờ còn nhìn lén anh ta nữa! Cô tự nhủ, đi tắm thôi cho đầu óc tỉnh táo!
Bóng cô khuất rồi, Phương Thần đứng chỗ hồ bơi, nhếch mép cười thú vị!
Mặc quần áo xong xuôi, Kiều Dung thấy khô họng khát nước, hẳn do đêm qua uống rượu nhiều đây mà. Cô rời phòng ngủ, đèn phòng khách cảm ứng bật sáng, liền đi đến mở tủ lạnh lấy chai nước ép cam ra uống.
Kịch! Có tiếng mở cửa phòng tắm ở ngoài này, Kiều Dung quay qua nhìn, liền không nhịn được một phát phun hết nước cam ra ngoài. Lại là Phương Thần xuất hiện, quấn độc mỗi cái khăn tắm!
Bình thường anh để mình trần chỉ mặc quần thể dục hay quần bơi thì không tới nỗi nào, nay quấn cái khăn lông thì quyến rũ chết người!
“Phương Thần!” Kiều Dung đặt chai nước ép lên bàn, lấy lại bình tĩnh, cất giọng: “Anh tắm lúc nào vậy? Ban nãy tôi còn thấy anh ngoài bể bơi mà.”
Phương Thần lấy khăn tắm lau lau lớp tóc ướt, tiến đến chỗ cô, thản nhiên đáp:
“Tôi vào tắm được nửa tiếng rồi, cô làm gì mà thảng thốt dữ vậy.”
“Tôi nói này, anh có thể mặc áo vào không? Tuy chúng ta ở chung một nhà nhưng cũng là trai đơn gái chiếc, anh tắm xong cứ cởi trần đi qua đi lại, sao mà được chứ?”
“Người tôi còn chưa khô, làm sao mặc áo đây? Cô làm biên tập viên đài truyền hình, gặp không ít người, lý nào chưa từng thấy đàn ông con trai cởi trần?” Hạ khăn xuống, Phương Thần nheo mắt đầy gian manh: “Đừng nói là cô nổi tà tâm với tôi?”
“Đồ điên!”, Kiều Dung lúng túng rời khỏi quầy bếp, quên luôn cả việc đem chai nước ép cất vào tủ lạnh. Cô nàng đi qua ghế sô pha liền bị vấp một cái, hốt hoảng té nhào.
May thay, Phương Thần vươn cánh tay dài rắn rỏi đỡ lấy eo cô, hai thân thể cùng một lúc đáp cú rơi nhẹ nhàng xuống lớp nệm êm ái.
Mất vài giây Kiều Dung mới trấn tĩnh, rất nhanh cảm nhận có thân thể nặng nề đè ở phía trên mình, mở mắt ra đã trông rõ gương mặt của mỹ nam quán quân số 1 quốc gia!
Phương Thần vòng một tay ôm lấy eo cô, khuỷu tay còn lại chống xuống sô pha để giữ trọng lượng cơ thể to lớn của mình không đè lên cô.
Thình thịch! Thình thịch! Cả căn phòng sang trọng không một âm thanh, ngoài tiếng đập hồi hộp phát ra từ lồng ngực Kiều Dung. Nóng! Phải rồi, cô chợt thấy nóng dù máy điều hòa chạy vù vù.
Cô còn phát hiện hai bàn tay mình đang chống lên vòm ngực săn chắc của Phương Thần, mặt hai người đối diện khá gần, tới nỗi chóp mũi cả hai chỉ cần nhích thêm chút thì sẽ chạm nhau!
“Anh... nặng quá đấy.” Kiều Dung chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương.
Hình như chưa có ý định nhích ra khỏi cô gái bên dưới, Phương Thần bảo:
“Chẳng phải do cô đi đứng vụng về ư? Sao mặt cô đỏ vậy? Say mê tôi rồi à?”