Với Kiều Dung, ngày hôm nay quả nhiên tồi tệ, hết công việc tới chỗ ở, ngay cả chiếc giày cao gót cũng muốn hại mình! Cô nhai cơm rệu rạo, mắt nhìn ra ngoài đường nhộn nhịp người qua lại.
Và dáng vẻ thẫn thờ của cô nàng lọt vào tầm mắt Phương Thần khi đang đậu xe trước cửa hàng tiện lợi. Anh chưa vào vội, chỉ âm thầm ngắm nghía cô một chốc, thấy sao mà cô nhỏ bé cô độc thế!
Nhìn Kiều Dung vẫn giống hệt hồi cấp III, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, thu vào thế giới rất nhỏ, rất đơn độc vậy mà vẫn thu hút học bá như anh chú ý tới…
Mở cửa xe, Phương Thần bước xuống, tiến thẳng vào cửa hàng tiện lợi. Kiều Dung khui nắp lon nước ép, chẳng rõ bị cái gì mà khui mãi không thèm ra, vật lộn mấy phút xong bực quá, cô đẩy mạnh lon nước qua bên cạnh.
“Tâm trạng cô không vui à?”
Kiều Dung quay qua, bắt gặp Phương Thần đứng ngay bên cạnh, vẫn áo thun và quần jean, giày thể thao Adidas. Anh kéo nhẹ khẩu trang xuống, có lẽ vì không muốn ai ở đây nhận ra mình.
Cô im lặng quay mặt đi, nghe anh ngồi bên cạnh, lại hỏi:
“Cô gặp chuyện gì bực bội mà trút xả lên lon nước thế?”
Khui nắp lon dễ như cái búng tay, Phương Thần đẩy nhẹ lon nước ép về phía Kiều Dung. Tâm trạng nặng nề và cô không muốn bày ra sự yếu đuối trước mặt anh.
“Một ngày kinh khủng! Bị sếp phàn nàn, bị đồng nghiệp mỉa mai, nhà cho thuê bị lấy lại, hành lý bị ném ra ngoài, bị trặc chân, tới cả khui lon nước cũng khó khăn.”
Liếc nhẹ xuống bàn chân bị trẹo kia xong, Phương Thần đứng dậy rời đi, tầm 10 phút sau trở lại rồi đẩy nhẹ Kiều Dung xoay qua, cất giọng thật trầm:
“Chuyện tệ tới mấy cũng đều có cách giải quyết.”
Tức thì Kiều Dung bất ngờ khi Phương Thần ngồi xổm xuống, đưa tay cầm lấy cổ chân bị trẹo của mình, nhẹ nhàng nhấc lên ngang tầm.
Xem sơ qua, anh bảo may là không trẹo quá nặng, bôi thuốc qua hôm sau sẽ hết. Và không để cô kịp có ý kiến, mỹ nam quán quân mở nắp chai thuốc, thoa nhẹ lên mắc cá chân đang sưng đỏ.
“Sếp phàn nàn thì cô càng phải làm thật tốt, đồng nghiệp mỉa mai thì chờ lúc bọn họ bị thất thế cô mỉa mai lại, nhà cho thuê bị lấy thì cô đến nhà tôi ở, lon nước không khui được thì để tôi khui, chân bị trặc thì tôi thoa thuốc cho. Cô rất cứng cỏi, nhưng nhiều lúc mệt quá cũng nên biết dựa vào người khác một chút.”
Kiều Dung bất động trên ghế, không nghĩ tên đáng ghét mỏ hỗn ấy lại nói mấy lời như vậy. Cả ngày nay cô chán chường mệt mỏi, tới mức bỏ mặc luôn cái chân bị đau thay vì nên mua thuốc bôi cho đỡ, thế mà Phương Thần lại dịu dàng giúp cô săn sóc chính bản thân mình!
Anh chàng bôi thuốc xong còn thổi nhè nhẹ vào chỗ sưng, hơi thở phả ra ám vào da không khỏi làm cô hơi giật mình.
Lúc này, Kiều Dung mới quan sát Phương Thần từ phía trên. Mái tóc nâu đen uốn phồng đánh rối, đôi mắt hai mí rất to, sống mũi cao chót vót, môi dày căng mọng, cả lúm đồng tiền mờ mờ rất duyên nữa, nước da rám nắng khỏe khoắn, phải nói khuôn mặt này đẹp như tranh.
Cái cách anh ân cần chăm sóc chân cho mình, khiến trái tim cô như được nâng niu, cảm giác lâng lâng nhẹ bẫng. Để rồi tim đập mạnh khi cô bất ngờ thấy anh ngước lên nhìn, lúng túng vén tóc qua vành tai, mặt có chút nóng ran.
Tự nhiên, Kiều Dung nghe âm thanh bàn tán khe khẽ, phát hiện vài cô gái trong cửa hàng tiện lợi đang nhìn tới chỗ này, xuýt xoa cười ngưỡng mộ.
“Anh mau đứng lên đi, người ta chú ý bây giờ…”
Quên mất bản thân rất dễ thu hút người qua đường, Phương Thần làm nốt một chuyện khi lấy ra miếng băng cá nhân dán lên gót chân trầy xước của cô nàng.
“Thời gian tới đừng mang giày cao gót nữa, giày thể thao tốt hơn đấy.”
Phương Thần đứng dậy, nói Kiều Dung ngồi chờ ở đây, còn mình sẽ đi lấy đống hành lý chất lên xe, cũng trễ rồi nên về nhà thôi.
Dõi theo bóng dáng cao lớn hoàn hảo đó tiến về phía nhà cho thuê, Kiều Dung nhìn xuống băng cá nhân trong suốt nơi gót chân, lại còn không biết mình mang giày chật tới mức bị trầy, liền cười nhẹ.
Cửa kính mở ra lần nữa, Kiều Dung thấy Phương Thần đi vào mới đứng dậy, chân bị trặc nên bước khập khiễng. Nhanh như cắt, anh chàng nọ cúi xuống tháo nốt chiếc giày còn lại ra, sau đó bế cô lên thật nhẹ tênh.
Kiều Dung kinh ngạc, theo phản xạ vòng tay qua cổ Phương Thần, mắt quan sát cửa hàng tiện lợi đang vắng khách, xấu hổ gì đâu! Anh đưa cô ra xe, trong lúc vói qua thắt dây an toàn thì cô ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng trên người anh.
“Cô mang tạm đôi dép lông này đi, để chân trần không tốt đâu.”
Kiều Dung ngoan ngoãn xỏ dép vào, tiếp theo vô tình mắt cô và mắt anh chàng quán quân giao nhau, mặt lại rất gần nữa. Phút chốc cô bất động, tim đập thình thịch, bởi đôi mắt anh lấp lánh cứ nhìn cô chăm chú, mới bối rối hỏi:
“Mặt tôi dính gì hay sao mà anh nhìn dữ vậy?”
“Tại tôi để ý gò má cô đỏ nãy giờ, với tôi mà cô còn tỏ vẻ ngại ngùng à?”
“Ai ngại chứ, do đêm lạnh thôi…”
“Cũng phải, cô thích người khác rồi làm gì có cảm giác với tôi mà ngại.”
Biết Phương Thần ám chỉ đêm qua, Kiều Dung đảo mắt, sự thật là trong lòng có thích ai đâu, chỉ vì bị anh ôm ấp mờ ám quá nên đành liều nói thế! Đúng là cô ngưỡng mộ Tào Vũ Quốc, nhưng cùng lắm chỉ có cảm giác thinh thích chứ chưa tới mức yêu đương gì.
Nhìn theo Phương Thần đóng cửa xe rồi vòng qua ngồi vào ghế sau vô lăng, cô vẫn còn ngơ ngác trước việc mình được săn sóc chu đáo. Anh lái xe đi, còn cô khẽ chớp mắt trộm nghĩ, tính ra hôm nay cũng không quá tệ…
Bế Kiều Dung vào trong phòng, đặt cô ngồi lên giường, Phương Thần nói:
“Đây sẽ là phòng của cô, ở nhà đẹp thế này sướng quá rồi.”
Ghét bị anh châm chọc, cô nói luôn: “Yên tâm, Kiều Dung này không ăn ở không, 3 tháng tôi nhất định trả tiền nhà đầy đủ cho anh.”
“Thôi khỏi đi, sợ nói ra cô té xỉu đó.”
“Có xỉu cũng không mướn anh lo, tôi ghét phải mắc nợ người khác.”
“Được rồi đừng nói nữa, cả ngày mệt, cô mau đi tắm và ngủ một giấc cho khỏe.”
Cửa đóng lại, Kiều Dung quan sát căn phòng, xa hoa rộng rãi dữ! Kiểu này thuê bên ngoài giá cũng phải gấp mấy lần một lương tháng của cô. Đứng dậy, cô vươn vai uể oải nghĩ nên đi tắm thôi, còn hành lý để ngày mai xếp vậy.