Phải công nhận khả năng diễn xuất biến hóa của Phương Thần ghê gớm, khi gắp một miếng cá chiên đưa lên môi Kiều Dung, bảo cô há miệng ra nào!
Cô cũng ngoan ngoãn để anh đút, sau đó bị chàng trai tinh ranh này đá nhẹ dưới chân ra dấu, cô lại phải vờ gắp thức ăn đút ngược lại cho anh.
Quán quân bơi lội còn chơi lớn, lồng tay vào tay cô nàng, nắm chặt. Phải nói sến rện tới nỗi Robert ngồi ăn mà cứ hắng giọng ho mãi. Chàng trợ lý vốn biết hai người đóng kịch trước mặt bà nội.
“Hai ngày nữa nội phải sang Úc, giờ hai đứa sống vui vẻ với nhau, nội cũng yên tâm rồi. Dung à, thay nội chăm sóc Cún Con nhé.”
Nhìn đôi mắt trìu mến của nội, Kiều Dung chỉ biết gật đầu, rồi nghe bà nói tiếp:
“Qua Úc, chắc nội sẽ nhớ hai đứa lắm, nên mỗi đêm cả hai nhớ call video nói chuyện với nội, được chứ? Nếu không, chắc già này cô đơn chết mất!”
Nghe nội yêu cầu vậy, Phương Thần lẫn Kiều Dung đều nhìn nhau, tự hiểu rằng nếu phải cùng video call cho bà thì có nghĩa, họ sẽ phải ở cạnh nhau giống hôm nay!
Nhưng vấn đề ở chỗ, cái chuyện họ sống chung nhà chỉ là giả bộ! Lý nào sau mỗi giờ làm việc, Kiều Dung phải bắt taxi đến tận đây?
“Nội à, con làm biên tập viên bận rộn, thường hay về trễ lắm…”
“Nội sắp làm phẫu thuật rồi, chẳng biết có qua nổi không, chỉ mong ngày ngày nói chuyện với hai đứa thôi, thế là khó lắm sao?”
Trời ơi, Kiều Dung sợ nhất là nghe những bà lão than vãn, chưa kể nội sắp phẫu thuật nữa quả thật cô cũng thấy thương bà, muốn chống chế cho qua mà lại không nỡ. Hiển nhiên cháu trai như Phương Thần càng thương bà nội hơn, đâu thể từ chối được:
“Được rồi nội, tụi con sẽ sắp xếp thời gian mỗi ngày call video cho nội ạ.”
Bà nội cười cười, hài lòng lắm. Riêng Kiều Dung giấu tiếng thở dài, việc này phải sắp xếp làm sao cho ổn thỏa đây? Chính bởi nghĩ thế nên khi bà nội được Robert lái xe chở về nhà thì cô hỏi Phương Thần ngay:
“Vụ video call mỗi ngày anh tính thế nào? Tôi không thể cứ mỗi chiều tan làm đều chạy tới nhà anh nói chuyện với nội xong lại chạy về nhà tôi.”
“Tôi vừa nghĩ ra được một cách: đó là cô phải dọn đến sống cùng tôi!”
“Sao cơ? Sống cùng anh á? Tuyệt đối không!”
“Tôi cho cô ở nhà đẹp mà cô còn sợ thiệt thòi? Cùng lắm thì chúng ta sống với nhau 3 tháng cho đến khi hết thời hạn hợp đồng tình nhân thôi.”
“Trai đơn gái chiếc, sống cùng một nhà chẳng hay ho gì.” Cô cởi áo khoác trả cho anh: “Vấn đề video call này tôi sẽ tự nghĩ cách…”
Kiều Dung giật mình khi thình lình bị Phương Thần vừa đón lấy áo khoác vừa kéo lại gần, vòng tay rắn rỏi đó vòng qua ôm nhẹ eo cô, ngực hai người áp hờ vào nhau.
Kiều Dung sửng sốt trước hành động táo bạo này từ anh chàng quán quân, chớp mắt hỏi anh muốn gì? Phương Thần cười bằng mắt gian xảo, hỏi nhạt:
“Không dám sống chung nhà vì sợ tôi tấn công à?”
“Chứ gì nữa! Anh buông ra nào, tên đáng ghét nhà anh.”
Kiều Dung khó khăn để đẩy tấm thân cao to như bồ tượng và nặng nề ấy, hai bàn tay cô đặt lên trước ngực Phương Thần, dùng sức thế nào cũng chẳng lay chuyển nổi.
Cách qua một lớp vải áo thun mỏng, cô cảm nhận rõ cơ ngực săn chắc cứng ngắc kia, quả nhiên vận động viên có khác, quá sức lực lưỡng! Trong khi thân thể cô mảnh mai mềm mại, nằm trong lòng anh lại càng tương phản đối lập.
Phương Thần nãy giờ vui thú ngắm bạn học Kiều vùng vẫy, trên người tỏa ra mùi thơm dìu dịu, làn da chạm vào mịn màng khó tả, kể từ lúc thấy cô trong bộ quần áo con thỏ hở trên lộ dưới này thì trong lòng kịch liệt rung động, rất muốn ôm cô nựng nịu rồi xoa xoa ấp ấp.
“Phương Thần… anh đã cam kết không lợi dụng ôm tôi.”
“Đâu có lợi dụng, ban nãy thấy cô sắp ngã nên tôi tốt bụng đỡ giúp.”
Phương Thần áp mặt lại gần chiếc cổ trắng muốt ngửi nhẹ, có chút cố tình đụng ngực mình vào ngực cô, xúc tác nhận thấy khối đầy đặn ấy phập phồng do hô hấp.
“Đừng có xạo!” Kiều Dung nhắm mắt, khổ sở nghe tim đập: “Tôi mà sống chung với anh, nhất định sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.”
“Bạn học Kiều đừng quên điều kiện tôi từng đặt ra, dù là bất kỳ chuyện gì cô cũng phải nghe theo tôi sắp xếp để hoàn thành tốt vở kịch trước mặt bà nội. Tôi muốn cô dọn đến đây sống cùng trong 3 tháng, ok chứ?”
Giờ Kiều Dung phát hiện, sao giống kiểu mình bị tay quán quân bơi lội tinh ranh này dụ qua mặt? Cô đưa ra bao nhiêu điều kiện, nhưng Phương Thần chỉ duy nhất một yêu cầu tất cả đều phải nghe theo anh, vậy chẳng khác nào anh làm chủ cô rồi!
Kiều Dung bất giác rùng mình khi hơi thở mạnh mẽ phả vào vành tai, kèm câu nói:
“Trời cũng tối rồi, đêm nay tôi cho cô ngủ lại, chứ về nhà bây giờ nguy hiểm.”
Hừ, đúng là sói dụ thỏ! Biên tập Kiều chịu hết nổi, liền lớn giọng: “Phương Thần, anh nghe đây, tôi có người mình thích rồi nên mau dừng lại!”
Quả nhiên Phương Thần dừng thật, dù chưa vội buông ra nhưng cũng không tiến tới nữa, lồng ngực vạm vỡ thở ra nặng nề, sau đó khàn giọng hỏi:
“Có phải là tên biên tập viên Thời sự họ Tào kia?”
“Anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết trong lòng tôi đã có người khác, mấy hành động làm càn này của anh đều vô ích.”
Phương Thần buông Kiều Dung ra, đón lấy ánh mắt bực tức từ cô, lạnh lùng bảo:
“Chỉ muốn chọc cô một chút cho vui, nào ngờ mất hứng quá.”
“Anh là đồ hạ lưu! Tránh ra để tôi về nhà, đừng có kiếm cớ giữ tôi lại…”
“Ai thèm giữ cô đâu, thích về thì cứ về! Còn vụ sống chung nhà, cô phản đối thì thôi, tôi chả dư hơi tốn sức năn nỉ cô. Tôi mệt rồi, cô tự ra cổng, tôi không tiễn.”
Phương Thần bỏ hai tay vào túi quần, lãnh đạm bước lên lầu, bỏ lại Kiều Dung đứng ngây ra trước hành động quay quoắt 360 độ đó.
Ơ hay, cái kiểu thái độ gì thế kia? Cô mới là người bị ức hiếp nãy giờ mà, cái tên ỷ mình đẹp trai-nhà-giàu-giỏi giang ấy cớ gì lại đâm ra hờn mát cô chứ? Bực bội, đi về thôi!