Kiều Dung ngớ ra, có ngờ đâu chỉ qua một chương trình giải trí về ngôi nhà mà bà nội họ Phương đã tinh ý phát hiện ra điều bất thường! Bà cụ 70 tuổi, đầu óc lú lẫn lúc nhớ lúc quên thế nhưng lại vô cùng nhạy bén!
Giờ thì cô thấy khâm phục bà rồi! Đến thăm cháu trai ăn tối chỉ là cái cớ, chủ yếu là kiểm tra thực hư mọi chuyện.
Sao cô thấy hơi hối hận vì đã đồng ý giả làm hôn thê của Phương Thần, với một bà lão sắc sảo như nội anh, lỡ chẳng may để lộ ra điều gì thì chết thật!
Kiều Dung giật mình nghe Phương Thần nhắc đừng tắm lâu quá, liền vội đứng dậy rời khỏi bồn tắm. Lấy đồ từ trong túi giấy ra, cô ngỡ ngàng, trời đất ơi cái kiểu áo gì vậy nè?
Lúc nghe Phương Thần báo đến nhà ăn tối, cô gọi cho Hồng Lăng ra shop mua hộ một bộ quần áo để thay vì cô không kịp chạy về nhà lấy. Ban nãy gấp quá, cô chưa kịp kiểm tra thế là lấy đi luôn, giờ thì đứng hình với bộ đồ khó đỡ này!
“Phương Thần… anh có bộ quần áo nào để tôi mặc tạm không?”
Kiều Dung thỏ thẻ hỏi khiến Phương Thần cau mày: “Chẳng phải cô nói có mua quần áo để thay à? Nhà tôi làm gì có quần áo phụ nữ mà cho cô mượn?”
“Nhưng… nhưng bộ này kỳ cục quá.”
“Kỳ cục cái gì, thì cũng là một cái áo với một cái quần, cũng đâu thể thành quái vật được! Cô mau mau lên, Robert sắp chở nội đến đây rồi đó!”
Kiều Dung bặm môi, nhìn trở lại bộ đồ cầm trên tay, thôi cứ liều mặc vậy! Mặc xong, cô mở hé cửa thò đầu nhìn ra thấy Phương Thần khoanh tay nhịp chân tỏ ra sốt ruột lắm rồi, liền nói nhỏ xíu: “Anh… không được cười đấy nha.”
“Cô có xấu xí hơn nữa tôi cũng chả bất ngờ đâu, nhanh ra nào.”
Chửi thầm cái tên vô duyên đáng ghét, Kiều Dung lóng ngóng bước ra ngoài. Trước đó, Phương Thần còn đang tò tò không rõ cô nàng mặc cái gì mà lo lắng tới vậy, để rồi khi cô xuất hiện thì anh thoáng ngẩn ra.
Áo hai dây màu trắng, phần vải trước ngực buột dúm lại làm tôn lên bộ ngực nhỏ vừa vặn, bên dưới là chiếc quần phồng ngắn cũn cỡn bị áo che phủ, đáng nói là ở phía sau mông có một chủm lông mềm mềm.
Mái tóc xoăn sóng phủ xòa hai bên vai mịn màng, mái thưa uốn nhẹ, trên đầu còn cài cái băng đô tai thỏ cụp! Chính xác thì cô giống hệt chú thỏ nhỏ!
Bất động một chốc xong, Phương Thần suýt bật cười nhưng phải kìm lại! Tức thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Dung đỏ bừng, lập tức giải thích:
“Không phải tôi mua đâu, mà là em gái đồng nghiệp mua! Tôi dặn em ấy mua giúp mình một bộ đồ, ai dè lại thành ra thế này! Tôi đã bảo là không được rồi mà…”
Trong khi Kiều Dung xấu hổ thanh minh thì Phương Thần vừa cười vừa ngắm nghía cô nàng trong dáng vẻ có một không hai! Dù bộ quần áo thỏ bông khá trẻ con nhưng phải thừa nhận, trông cô thật đáng yêu gợi cảm.
Cái cách Kiều Dung đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn sóng, tay còn lại ngượng ngập kéo kéo chiếc quần phồng vì quá ngắn, để lộ đôi chân thon dài nuột nà, như thể đang quyết rũ bất kỳ đàn ông nào trước mặt.
Từ cổ xuống xương quai xanh, qua vai và hai cánh tay mảnh khảnh, tất cả đều trắng trẻo cuốn lấy tia nhìn từ mỹ nam họ Phương.
Thấy Phương Thần cứ nhìn mình chăm chú, Kiều Dung cắn nhẹ môi dưới, bảo:
“Thôi, để tôi đi thay ra rồi mặc tạm lại đồ đi làm ban nãy.”
Nhanh chóng, Phương Thần vươn người tới nắm tay Kiều Dung đang quay gót định vào phòng tắm, biểu cảm trở nên rung động lẫn thích thú:
“Đừng! Cô cứ mặc vậy đi, tôi thích!”
“Điên à? Không đời nào tôi mặc thế trước mặt nội anh.”
“Đừng lo, nội tôi dễ tính lắm. Mà tôi nói rồi, tôi rất thích đấy!”
“Thích thì anh tự đi mà mặc…”
Hai người giằng co qua lại, đúng lúc nghe chuông cửa reo, chắc là bà nội tới rồi! Kiều Dung còn đang phát hoảng thì bị Phương Thần nắm chặt lấy tay kéo đi, không địch lại nổi sức mạnh từ tên vận động viên cường tráng ấy!
Và hậu quả là, khi cánh cửa mở ra, cô vẫn mặc nguyên bộ đồ thỏ bông ở trước mặt bà nội lẫn trợ lý Robert!
Trong khi bà nội bất ngờ thì Robert há hốc mồm: “Cái gì vậy? Bộ đồ đó…?”
Kiều Dung muốn chui xuống cái lỗ nẻ trốn cho rồi, còn Phương Thần đứng phía sau ôm bụng cố nhịn cười.
Tiếp theo, anh nghĩ cũng không nên để cô khoe da khoe thịt như thế, dù gì Robert cũng là đàn ông, nên liền lấy tạm áo khoác mỏng Adidas thường ngày mặc đưa cho cô. Ơn trời! Kiều Dung mau khoác vào, rồi nhìn bà nội:
“Nội à, cái bộ này không phải con mua, mà là đứa em gái đồng nghiệp…”
“Dễ thương quá! Nội thích thỏ lắm đấy.” Bà nội nắm tay cô gái trẻ, cười tươi: “Nhìn con thế này, nội biết tại sao Cún Con lại thích con rồi!”
Phương Thần nhắc nội đừng gọi Cún Con nữa, rồi đưa bà vào trong nhà.
Về phần Kiều Dung quả thật hơi sốc, lại không nghĩ người lớn tuổi như nội thích kiểu thời trang lolita này. Cứ tưởng bà phải khó khăn trong chuyện ăn mặc của cháu dâu, nào ngờ… Quả nhiên là một bà cụ táo bạo, năng động!
Trong phòng ăn, bữa tối đã chuẩn bị sẵn. Bà nội ngồi vào bàn, Phương Thần định ngồi bên cạnh thì nghe bà ho nhẹ, bấy giờ đưa mắt nhìn mới nhận ra bà nhướn mày ra dấu, tức khắc hiểu ra nên anh chàng liền đi qua ngồi cạnh Kiều Dung và để Robert ngồi bên nội.
Ai nấy đều bắt đầu ăn cơm, bà nội cười móm mém:
“Lâu rồi nội mới ăn bữa cơm đông người thế này, vui quá. Xem chừng coi bộ, hai đứa đang sống chung với nhau hả?”
Phương Thần quàng tay qua ôm lấy đầu vai hôn thê hờ, kéo nhẹ cô nghiêng qua mình, gật đầu trả lời: “Thì con nói rồi, tụi con sống chung với nhau mà nội cứ nghi ngờ. Kiều Kiều luôn ăn mặc vậy trước mặt con, đáng yêu lắm.”
Kiều Dung định phản bác thì bị ai kia bấu mạnh vai, đành nín thinh luôn! Gì chứ, hết ôm ấp rồi còn gọi cô bằng Kiều Kiều, khen đáng yêu này nọ, làm nổi da gà quá!
“Thế này có phải tốt không! Nội trông hai đứa bây tình cảm mùi mẫn dữ.”