Quá trình luật sư gặp Nghê Lam cực kỳ thuận lợi, Lưu Tống không làm khó anh, nhưng nói chuyện với anh, hy vọng anh có thể khuyên Nghê Lam phối hợp với cảnh sát, nói ra những chuyện giấu diếm, như vậy cũng có lợi với cô.
Luật sư nói sẽ trao đổi với Nghê Lam, đây là công việc của anh. Mấy câu xã giao nói rất trơn tru, thái độ khách khí cùng cảnh giác. Lưu Tống cũng không nói nhiều với anh, để cho anh đi gặp Nghê Lam.
Luật sư gặp Nghê Lam, quan sát trạng thái cùng vẻ mặt của cô. Nhìn qua tinh thần cô rất tốt, cũng rất bình tĩnh. Luật sư nói cho Nghê Lam cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, cũng không tính giao cô cho bên điều tra, cũng tạm thời không có kế hoạch chuyển giao cô cho hình cảnh quốc tế, nhưng theo chứng cứ trước mắt, tình huống vô cùng bất lợi với Nghê Lam.
“Mấu chốt hiện tại là phải chứng minh vụ án hai năm rưỡi trước ở Pháp không phải do cô làm. Cô có nhớ tới bất kỳ chuyện gì không? Hai năm rưỡi trước cô ở đâu? Có bất kỳ manh mối gì chứng minh cô không ở hiện trường, hoặc là có thể chứng minh thân phận của cô không phải là thành viên của Bird.” Luật sư nói rất cụ thể: “Cô nghĩ kỹ một chút, có ai biết quá khứ của cô, hoặc là có thể bắt tay tra từ chỗ nào không?”
Nghê Lam khẽ lắc đầu.
Luật sư gợi ý cho cô: “Chúng tôi có thể nói cảnh sát Quan Phàn có thể chứng minh, tranh thủ thêm một ít thời gian.”
Nghê Lam không tiếp lời mà nói: “Video clip kia khẳng định là giả, tôi có thể làm một cái. Nhất định là bọn họ dùng hình ảnh của tôi trong chương trình ‘Phần thưởng tối cao’, tìm được góc quay thích hợp ghép vào.”
Luật sư khẽ gật đầu: “Tôi sẽ nhấn mạnh điều này. Chỉ là có thể làm giả không chứng minh được đó là giả, lý do biện hộ này không đủ sức thuyết phục, cô phải có gì đó nắm chắc.”
“Chính là giả. Anh nói cho Lam Diệu Dương chính là giả, bảo anh ấy nhất định phải tin tưởng tôi.”
“Lam tổng nói tôi tới đây giúp cô, cô Nghê.” Luật sư nói: “Cho nên có bất kỳ manh mối hay suy nghĩ có lợi với cô, vui lòng phải nói cho tôi biết.”
Nghê Lam hỏi luật sư: “Anh có biết tình huống của Quan Phàn không? Sau khi Liêu Tân chết, bên phía Âu Dương Duệ điều tra tiến triển thế nào?”
“Lưu Tống chỉ nói với tôi về việc điều tra liên quan tới cô, tình huống của cảnh sát Quan Phàn tôi cũng không biết. Hiện tại cảnh sát Âu Dương không tiếp tục phụ trách vụ án của cô, do đội trưởng Lưu Tống cùng hình cảnh quốc tế hợp tác điều tra.”
Luật sư nói xong chờ Nghê Lam phản ứng, nhưng Nghê Lam nãy giờ không nói gì, không biết suy nghĩ gì, luật sư liền nói: “Lam tổng bảo tôi nói với cô, anh ấy rất tốt, bảo cô không cần lo lắng.”
Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh nói cho anh ấy tôi cũng rất tốt, cảnh sát sẽ không làm gì tôi. Chỗ tôi ở cũng tạm được, phòng đơn. Bọn họ cũng tìm bác sỹ thay thuốc chữa thương cho tôi, không vấn đề gì, bảo anh ấy không cần lo lắng.”
Luật sư rất bội phục sự trấn định của Nghê Lam, anh nói: “Lam tổng hỏi cô có cần gì không.”
Nghê Lam suy tư một hồi, nói: “Tôi cảm thấy mùi nơi này không tốt, tôi thích mùi nước hoa Chanel Lam Diệu Dương để trong toilet kia, có mùi thơm nhàn nhạt của tùng và cam quýt, có thể mang cái này vào không?”
“Để tôi hỏi một chút.”
“Mặt khác anh nói với Lam Diệu Dương, laptop kia của tôi nhập sai mật khẩu ba lần ổ cứng bị hư rồi, tôi thử qua hai lần cũng không mở được, đám cảnh sát ngu xuẩn nhất định đòi thử lần thứ ba, làm hư laptop của tôi. Có điều không ngờ tới sau khi laptop hư lại xuất hiện một chương trình trò chuyện, còn tự động kết nối mạng, nhưng đối phương không nói chuyện liền cúp máy.”
Luật sư ngẩn người: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cảnh sát liền cầm laptop của tôi đi, chắc là đem đi kiểm tra. Di động của tôi hiện tại cũng ở trong tay bọn họ.”
Luật sư không hiểu lắm: “Cần Lam tổng làm cái gì sao?”
“Không cần, chỉ cần nói cho anh ấy biết là được. Bảo anh ấy ra ngoài lưu tâm nhiều chút, ai biết sẽ gặp phải người nào chứ.”
Luật sư đã nhớ kỹ.
Nghê Lam cũng không nói gì thêm, luật sư lại hỏi lại tình huống một lần nữa, cuộc gặp mặt liền kết thúc.
Luật sư đi ra ngoài, Lưu Tống đang đợi anh. Luật sư nói Nghê Lam mất trí, không nhớ được gì, cô ấy hiểu rõ hậu quả của việc không có chứng cứ, cô ấy nhất định sẽ toàn lực phối hợp điều tra với cảnh sát.
Loại lời nói này Lưu Tống nghe liền không vui, lãng phí thời gian của ông.
Luật sư rời khỏi cục cảnh sát, đi tìm Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương vừa mới trở lại văn phòng, anh đóng cửa lại cẩn thận nghe tình huống luật sư nói, nghe Nghê Lam bên kia có bác sỹ trị thương thay thuốc, cảm xúc của Nghê Lam cũng rất tốt, Lam Diệu Dương thoáng yên tâm.
“Cô ấy nói video clip là giả?”
“Đúng vậy, cô Nghê nói nhất định là giả, dùng hình ảnh của cô ấy trong ‘Phần thưởng tối cao’ để ghép lên. Cô ấy nói anh phải tin tưởng cô ấy.”
“Cô ấy còn nói muốn nước hoa Chanel?”
“Đúng thế. Cô ấy nói thích mùi thơm nhàn nhạt của tùng và cam quýt.”
Lam Diệu Dương vội hỏi: “Nguyên văn lời cô ấy là thế nào?”
Luật sư lặp lại lần nữa lời Nghê Lam.
Lam Diệu Dương nghiêm túc suy nghĩ một lần, bỗng nhiên giật mình: “Anh nói lại hết tất cả lời nói của Nghê Lam với tôi một lần nữa đi.”
Luật sư nói lại một lần từ đầu tới đuôi, Lam Diệu Dương xoa mặt, thở hắt ra. “Tôi chuẩn bị cho cô ấy chút quần áo, còn có nước hoa Chanel cô ấy muốn, anh lại đi một lần nữa, nói cho cô ấy biết tôi đương nhiên tin tưởng cô ấy, tôi hiểu cô ấy.”
Luật sư gật đầu đồng ý.
Lam Diệu Dương nhấn mạnh: “Nhất định phải nói cho cô ấy, tôi tin tưởng cô ấy, tôi hiểu cô ấy.”
“Được.”
Luật sư rời đi, tâm tình Lam Diệu Dương có chút kích động đứng lên đi hai vòng.
Nghê Lam khôi phục trí nhớ rồi!
Cho nên cô nhớ rõ tối hôm ngày 9 tháng 9 xông vào toilet phòng 2001, nước hoa Chanel anh đặt ở chỗ đó là mùi nào.
Cô cực kỳ chắc chắn video kia là giả bởi vì cô nhớ ra rồi, cô chưa từng làm chuyện này, cô trong sạch.
Lam Diệu Dương thật sự hưng phấn, Lam Lam của anh là trong sạch.
Thế nhưng vì sao cô không nói ra? Nếu cô khôi phục trí nhớ, như vậy muốn chứng minh bản thân bị hãm hại, video kia là giả hẳn là chuyện dễ dàng. Hành tung hai năm rưỡi trước của cô là gì, cô chỉ cần nói ra cô không ở đó là chứng minh được rồi. Cô chỉ cần nói cho những người cảnh sát này biết thân phận thật của cô, nói cho bọn họ Quan Phàn làm thế nào mời cô hợp tác, nói cho bọn họ cô ở tại Phong Phạm rốt cuộc đánh cắp tư liệu gì, cô cùng Quan Phàn rốt cuộc tra được gì, vậy là được.
Nhưng vì sao cô không nói? Vì sao cô phải làm bộ cô vẫn còn bị mất trí nhớ cơ chứ?
Lam Diệu Dương ngồi xuống, sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa.
Nghê Lam có tin tưởng có thể tự chứng minh trong sạch, cho nên cô nói cảnh sát không thể làm gì cô, biểu hiện của cô không chút nóng nảy. Nhưng cô có chút ẩn tình không muốn lộ ra, là cái gì?
Là vì nội gián trong cục cảnh sát sao? Rất có khả năng. Bởi vì cô nói cảnh sát quá ngu xuẩn muốn động máy tính của cô. Nhưng Lam Diệu Dương mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Còn nữa, máy tính bị nhập sai mật khẩu ba lần tự hủy, sau đó xuất hiện một chương trình trò chuyện, bên kia còn có người bắt máy nhưng không nói chuyện. Chuyện này cô cố ý nói ra, khẳng định là có nguyên nhân. Cô nói anh ra ngoài lưu tâm, không chắc sẽ gặp ai đó. Nhưng cô không hề khẩn trương, không có nhấn mạnh an toàn của anh, không bảo luật sư dặn anh tăng cường bảo vệ. Cho nên, anh có khả năng gặp người nào, người này là phe mình?
Ngoài cửa sổ trời dần tối, Lam Diệu Dương nhìn ánh trời chiều nhảy đến phía sau cao ốc, rơi vào trầm tư.
Âu Dương Duệ rốt cục kết thúc một ngày làm việc, rời khỏi cục cảnh sát.
Xế chiều hôm nay Viên cục trở về, nghe báo cáo điều tra nội bộ, sau đó hạ lệnh, tạm dừng toàn bộ công việc bên ngoài cùng công tác điều tra trên tay anh, chỉ sắp xếp công việc nội bộ, đợi điều tra rõ ràng tình huống, xác nhận xong ý kiến xử lý anh rồi mới quyết định sắp xếp anh như thế nào.
Mệnh lệnh này vừa ra, mọi người rộ lên, rất nghiều người không phục, bất bình thay cho Âu Dương Duệ. Nhưng thái độ của Viên cục vô cùng kiên quyết. Gây ra chuyện lớn như vậy ở bệnh viện lại còn nổ súng bắn chết người, xử trí không kịp tạo thành thương vong cho nhân viên cảnh sát, điều này dẫn tới mặt trái dư luận xã hội vô cùng lớn, cấp trên vô cùng để ý. Những người liên quan đều phải điều tra rõ ràng.
Âu Dương Duệ trong vòng một ngày bị hỏi mấy lần, lại có nhiều việc giải quyết hậu quả phải làm, hôm nay anh vô cùng khó chịu, mọi người đều thấy. Nhận được mệnh lệnh của Viên cục, Âu Dương Duệ ngay cả một câu kháng nghị cũng không có, chỉ dỗi nói một câu. “Sao cũng được, nghe theo sắp xếp.”
Các đồng nghiệp nhao nhao an ủi anh. Âu Dương Duệ đen mặt.
Việc này nháo lớn, mệnh lệnh của Viên cục ra chưa tới 10 phút, toàn cục trên dưới mọi người đều biết.
Âu Dương Duệ phụ trách rất nhiều công việc, vụ án chưa giải quyết, báo cáo chưa hoàn thành, vân vân, bàn giao phải mất mấy ngày. Anh bàn giao mấy công việc quan trọng trước, Thẩm Hào còn chạy tới hỏi anh, nói bên tỉnh yêu cầu bọn họ đem tất cả nội dung vật chứng điện tử liên quan tới Nghê Lam đưa qua trước, nên kéo dài vài ngày hay là làm theo.
Âu Dương Duệ ra vẻ do dự, sau cùng vẫn bảo anh làm theo, nhưng lưu một bản để dành, đừng để lỗi. Thẩm Hào đồng ý, nhanh chóng đi làm.
Chủ nhiệm trung tâm vật chứng cũng tìm tới Âu Dương Duệ, bên ông cũng có vài báo cáo vật chứng vụ án cần trinh sát bên này theo vào, còn có thủ tục cần ký tên, Âu Dương Duệ bàn giao rõ ràng từng cái với ông.
Âu Dương Duệ im lặng quan sát phản ứng của từng người với việc anh tạm thời bị cách chức chuyển cương vị.
Đêm nay Âu Dương Duệ rốt cục về đến nhà, anh không thể gặp Quan Phàn. Địa chỉ của Quan Phàn hiện tại là một bí mật, trước khi chưa xử lý sạch sẽ chuyện nội gián, Âu Dương Duệ không thể mạo hiểm gặp cô, tránh mang đến nguy hiểm cho cô. Điều này làm cho Âu Dương Duệ rất bực bội.
Âu Dương Duệ đơn giản ăn cơm chiều, gọi một cú điện thoại cho Lưu Tống, tìm hiểu tình hình của Nghê Lam xong, Âu Dương Duệ quyết định nói chuyện với Lam Diệu Dương.
Nghê Lam vẫn là mấu chốt của toàn bộ vụ án, bọn họ thật sự cần Nghê Lam không giấu diếm gì toàn lực phối hợp. Âu Dương Duệ muốn Lam Diệu Dương đi làm chuyện này.
Nhưng điện thoại của Âu Dương Duệ còn chưa kịp gọi thì lại nhận được điện thoại của mẹ anh – Phùng Hàm.
“A Duệ à, Liêu Tân đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Âu Dương Duệ có chút nghi ngờ, ngồi thẳng dậy: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay nhận được một gói hàng của Liêu Tân gửi, nó dùng địa chỉ cùng số di động của người khác gửi qua. Ba mẹ lúc đầu còn tưởng gửi sai nhưng nhìn bên trong có lá thư. Liêu Tân nói đây là đồ quan trọng gì đó, nhưng nó vội đi xử lý một việc, nhất thời không thể tìm được chỗ an toàn gửi lại, cho nên gửi cho chúng ta. Nó sẽ liên hệ với chúng ta.”
Đầu óc Âu Duong Duệ ‘ong’ một cái, vội hỏi: “Bên trong có gì?”
“Có một lá thư, lại còn có một túi da dùng bọc xốp bao lại, dán băng rất kín, ba mẹ không gỡ ra. Sờ vào thì giống một chiếc điện thoại.” Phùng Hàm nói: “Mẹ với ba con cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên trước hỏi con. Đứa nhỏ này có chuyện gì sao? Nó không cho ba mẹ gọi điện tới, ba mẹ trực tiếp hỏi nó hay là con trước hỏi nó một chút đây là sao?”
Âu Dương Duệ khẩn trương trong lòng: “Mẹ, tối qua Liêu Tân hy sinh rồi.”
Phùng Hàm hoảng sợ: “Cái gì? Nó chết như thế nào?”
“Đây có thể là vật chứng quan trọng.”
“Vật chứng quan trọng sao có thể gửi tới chỗ chúng ta chứ?” Phùng Hàm hỏi, sau đó điện thoại bị ba Âu Dương Duệ – Âu Dương Hồng đoạt đi.
“A Duệ.” So với Phùng Hàm thì Âu Dương Hồng bình tĩnh hơn, “Sao lại thế này?”
Âu Dương Duệ không cách nào liền đơn giản kể lại mọi chuyện.
Âu Dương Hồng cẩn thận nghe xong, rất quyết đoán nói: “Ba lập tức đặt vé máy bay, ngồi chuyến sớm nhất sáng mai đem đồ giao cho con.”
Âu Dương Duệ hết sức cảm động: “Cảm ơn ba.”
“Con ba là cảnh sát, cần phải vậy.”
Âu Dương Duệ cúp điện thoại, tâm tư cuồn cuộn, là điện thoại bí mật kia của Liêu Tân sao?
Âu Dương Duệ che mắt, Liêu Tân, cậu lại ngu ngốc như vậy. Cậu rõ ràng có thể dừng cương trước vực, cậu tới cùng đã làm cái gì? Cậu rốt cuộc nghĩ thế nào?
Âu Dương Duệ thật lâu mới bình phục tâm tình, lúc này lại có điện thoại gọi đến, lần này là Vu Thừa.
“Đội trưởng Âu Dương.” Vu Thừa nói chuyện có chút cẩn thận: “Lam Diệu Dương tới tìm tôi, anh ta cầm máy nghe trộm tới, hỏi tôi có cách nào biến máy nghe trộm thành dụng cụ theo dõi.”
Âu Dương Duệ quả thực bội phục, vị có tiền này, anh chơi trò trinh thám chơi đến nghiện rồi phải không? Anh tức giận nói: “Anh ta đang ở chỗ cậu sao?”
“Anh ta đi rồi.”
“Cậu nói cho anh ta biết phương pháp rồi hả?”
“Nói rồi. Máy nghe trộm kia của anh ta lợi dụng trạm tín hiệu phát tin tức đi. Có chút giống với điện thoại, nhưng độ tìm kiếm chính xác tương đối thấp. Khoảng cách càng gần càng dễ tìm kiếm.”
Âu Dương Duệ hỏi: “Anh ta có yêu cầu cậu giúp anh ta tra không?”
“Không có, anh ta không đề ra yêu cầu này. Tôi nói nói với anh ta trước khi cài đặt thiết bị phải khóa lại liên kết giữa phần mềm và thiết bị trước. Sau đó anh ta liền đi rồi.”
Âu Dương Duệ lên tiếng, nói chuyện này anh sẽ xử lý.
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương bắt máy rất nhanh, nói: “Cảnh sát Âu Dương, tìm chuyên gia hỏi về kỹ thuật không phạm pháp chứ?”
Âu Dương Duệ nhăn mũi: “Lam Diệu Dương, Nghê Lam ở bệnh viện có phải gắn máy nghe trộm vào xe ai không? Là người nào? Tần Viễn hay là Paul?”
“Làm sao có thể, Nghê Lam là công dân biết pháp luật, chuyện gắn máy nghe trộm trái pháp luật này cô ấy làm sao có thể làm ra chứ? Hơn nữa, hành tung của Tần Viễn cảnh sát các anh không phải nói tra có thể tra được sao? Không cần đến Nghê Lam.”
Âu Dương Duệ kiềm chế cơn nóng: “Lam Diệu Dương, anh nên biết phối hợp với cảnh sát mới có đường ra, tất cả mọi người đều muốn phá án. Nghê Lam rốt cuộc có chuyện gì giấu diếm?”
“Mấy anh muốn phá án, tội phạm là ai đối với các anh mà nói không có gì khác nhau. Mấy anh tùy tiện bắt một người, có thể báo cáo kết quả công việc là được.” Lam Diệu Dương vô cùng khó chịu, “Anh biết rõ Nghê Lam bị hãm hại, cô ấy hiện tại bị giam, không cho tôi thăm hỏi, anh còn có mặt mũi nói chuyện phối hợp gì gì đó với tôi ư. Cô ấy có gì giấu diếm sao? Mấy anh đến hỏi cô ấy đi, dù sao tôi cũng không gặp được cô ấy.”
Âu Dương Duệ nhất thời bị chặn họng.
“Tôi biết mọi việc đều phải có chứng cứ, vậy các anh ít nhất gắng thêm chút sức nữa đi tìm đi. Còn có nội gián của các anh, không bắt bọn họ ra, đằng sau mỗi bước đi đều bị tính kế, anh bảo chúng tôi làm thế nào phối hợp?” Lam Diệu Dương hùng hổ nói: “Anh muốn chúng tôi tín nhiệm các anh, các anh lấy ra chút thành tích đi. Anh lôi tên nội gián ra lại tìm tôi nói chuyện.”
Âu Dương Duệ thở một hơi: “Tôi biết, tôi tóm được nội gián rồi sẽ liên lạc với anh.”
Âu Dương Duệ đang muốn gác điện thoại, Lam Diệu Dương lại nói: “Anh chờ chút, đừng nói tôi không nhắc nhở anh.”
“Chuyện gì?”
“Máy tính của Nghê Lam bị những người đó phá hư rồi anh biết không?”
“Biết.”
“Sau khi bị phá hư lại xuất hiện một chương trình trò chuyện……”
“Nghê Lam biết người trò chuyện là ai?”
“Không biết.” Lam Diệu Dương hung dữ, “Nhưng anh không thấy kỳ quái sao? Chúng ta vẫn sơ sót một điểm.”
“Điểm gì?”
“Quan Phàn vì sao lại thiết lập ba lần mật khẩu cho máy tính của cô ấy, không đúng liền hủy số liệu.”
Âu Dương Duệ đột nhiên tỉnh ra, đúng, anh nghĩ tới rồi. Lưu Tống nói sau khi nhập sai ba lần mật khẩu làm xuất hiện phần mềm, anh đã cảm thấy có chỗ lạ, nhưng lúc ấy đầu óc hỗn loạn, nhiều chuyện, anh cả ngày cũng chưa ổn định tinh thần lại. Hiện tại Lam Diệu Dương nhắc nhở như vậy, anh đột nhiên sực tỉnh.
“Quan Phàn không để ý hủy diệt chứng cứ bản thân vất vả điều tra, cô ấy cũng không phải tội phạm.”
“Nghê Lam cũng không phải tội phạm.” Lam Diệu Dương cực kỳ khó chịu nhắc nhở anh.
Âu Dương Duệ không muốn cãi nhau với anh, anh vì phát hiện mới mà hưng phấn.
Chỉ có tội phạm mới có thể hủy diệt chứng cứ.
Ý nghĩ trước đó của bọn họ bị ngược rồi, bọn họ nghĩ đến Quan Phàn muốn bảo vệ số liệu, không cho nội gián biết cô tra được gì. Nhưng đợi sau khi nội gián tra ra được gì, chứng cứ bị hủy hậu quả càng nghiêm trọng.
Thiết lập trình tự tự hủy không phải là bảo vệ mà là để câu cá.