Âu Dương Duệ nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát, lúc này đêm đã khuya, trong cục cảnh sát chỉ còn một số ít người tăng ca. Âu Dương Duệ đến trung tâm phân tích vật chứng, trong phòng phân tích vật chứng điện tử không có ai, nhưng phòng vật chứng bên cạnh có người.
Chủ nhiệm trung tâm phân tích vật chứng Quách Tuấn đang hướng dẫn mấy kỹ thuật viên làm xét nghiệm vết tích vật chứng ở hiện trường một vụ án.
Quách Tuấn thấy Âu Dương Duệ chạy tới, hỏi anh làm sao vậy.
Âu Dương Duệ nói muốn nói tiếp chuyện hôm nay Thẩm Hào hỏi anh về vận chứng điện tử, lúc ấy có phần loạn, anh về nhà nhớ tới có thể có chút không nói rõ, liền trở lại nhìn xem.
“Chuyện gì không rõ ràng?” Quách Tuấn hỏi: “Có cần tôi gọi cho Thẩm Hào kêu cậu ta quay lại? Gấp không?”
“Cũng không gấp, chỉ là hôm nay tinh thần tôi không tốt lắm, sợ làm sai chuyện, quên thứ gì đó. Cho nên quay lại xem báo cáo cậu ta đưa, xác minh một chút.”
Quách Tuấn nghe Âu Dương Duệ nói vậy, trong mắt lộ ra chút ấm áp, ông kéo Âu Dương Duệ tới khu vực nghỉ ngơi, rót cho anh ly nước ấm.
“Đội trưởng Âu Dương, chuyện hôm nay quả thật oan ức cho cậu rồi, chúng tôi đều biết. Nhưng cậu không cần phải lo lắng, loại chuyện xét hỏi này có đôi khi chỉ là làm bộ, trấn an cảm xúc mấy vị lãnh đạo, cho dư luận một câu trả lời thỏa đáng, trải thảm cho sau này. Cậu lập được công, thăng chức nhanh, là người do Viên cục dẫn dắt, tôi nói thật, con đường làm quan này của cậu có chút quá thuận lợi, cho nên ít thử thách. Hôm nay chỉ là thử thách nhỏ, Viên cục coi trọng cậu như vậy, sẽ bảo vệ cậu. Chỉ cần chuyện qua đi, khẳng định quan phục nguyên chức. Cậu nhịn một chút, coi như nghỉ ngơi đi.”
Âu Dương Duệ miễn cưỡng cười cười: “Sao lại dễ dàng như vậy, hiện tại mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi rồi. Hơn nữa tôi quả thật phạm sai lầm, xử lý không đúng, chẳng thế thì Liêu Tân cũng không chết.”
Nói đến cái chết của Liêu Tân, Quách Tuấn cũng im lặng, rồi sau đó nhịn không được hỏi: “Liêu Tân rốt cuộc làm sao vậy? Một chàng trai tốt, bình thường làm việc rất nghiêm túc, chịu khổ, làm việc cẩn thận, làm sao cậu ta hy sinh rồi mà trong cục còn tra chứ? Tôi nghe nói có liên quan với vụ án của Quan Phàn?”
“Cậu ta rốt cuộc là thế nào bây giờ còn khó nói. Trước đây quả thật hoài nghi công việc cậu ta làm có chút không hợp quy, nhưng tôi không có kiên trì theo đuổi, muốn cho cậu ta chút thời gian, cậu ta có thể tự mình nói. Không ngờ tới đột nhiên như vậy, cậu ta cũng không có cơ hội nói chút nào.”
Quách Tuấn thở dài: “Thật đáng thương, cha cậu ta khóc ghê gớm lắm. Nghe nói trong nhà cậu ta chỉ còn cha cậu ta, chân còn bị tật, cuộc sống sau này làm thế nào đây.”
Âu Dương Duệ im lặng.
Quách Tuấn vỗ vai anh: “Được rồi, cậu cũng đừng tự trách, chuyện này không liên quan gì tới cậu. Cậu làm người cậu nên làm, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi đi. Cậu yên tâm, tin tôi, qua một thời gian Viên cục nhất định liền buông lỏng.” Ông nói xong, đứng lên chuẩn bị quay về phòng thí nghiệm.
Âu Dương Duệ gọi ông lại: “Chủ nhiệm Quách, điều tra ra được gì về viên đạn bắn chết Liêu Tân kia không?”
Quách Tuấn báo kích cỡ viên đạn, “Chỉ bằng một viên đạn cũng không tra được gì. Hơn nữa bên tỉnh cũng tiếp nhận rồi, tôi hỏi qua, nghe nói hiện trường cũng không tra ra được manh mối tay súng bắn tỉa, không có tóc, không có dấu chân, không có vân tay, không lưu lại DNA, cũng không bị camera quay được.”
Âu Dương Duệ uể oải gật đầu.
Quách Tuấn lại an ủi anh: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, thật đó. Còn nhiều thời gian.”
Âu Dương Duệ lại gật đầu, hai người mỗi người tự đi về văn phòng.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Duệ cố ý tìm báo cáo danh sách vật chứng anh chuyển giao hôm nay, xem cũng không xem, anh kỳ thật biết bên trên viết gì, trong đó có máy tính Quan Phàn.
Âu Dương Duệ cầm danh sách đi đến nhà kho vật chứng điện tử, anh đi thẳng đến vị trí đặt máy tính Quan Phàn, lại nhìn thấy chỗ đó trống không.
Âu Dương Duệ có chút giật mình, anh cho rằng động tác phía tỉnh không nhanh như vậy mới đúng, dù sao cũng sẽ là mai mới có người tới đây kiểm kê tiếp nhận.
Âu Dương Duệ đi tìm Quách Tuấn.
Quách Tuấn nói: “Hôm nay sắp đến giờ tan làm Thẩm Hào đem đi. Cậu ấy nói người bên tỉnh gọi điện thúc giục, cực kỳ phiền. Tôi bảo cậu ấy dẫn người đem qua một chuyến, bao gồm vật chứng điện tử. Cậu ấy đưa xong thì tan làm. Sao vậy, có cần gọi cậu ấy về không? Vật chứng điện tử cũng có lưu bản sao, muốn tra cái gì cũng có thể.”
Âu Dương Duệ lắc đầu: “Đã lưu lại trước thì tốt rồi. Tôi không nhớ rõ hôm nay có phải đã dặn cậu ấy như vậy không, có lưu lại là được.”
Quách Tuấn cười cười: “Cậu thật sự là bị Viên cục biến thành làm gì cũng sợ, sợ phạm sai lầm.”
Âu Dương Duệ cười khổ, quay đầu rời đi.
Tất cả mọi thứ đều có lưu bản sao, nhưng ổ cứng bị khóa mật khẩu kia của Quan Phàn thì không được.
Âu Dương Duệ rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trên xe chạy một đoạn, dừng ở ven đường gọi điện cho Lưu Tống.
“Quả thật nhận được. Kỹ thuật viên bên chúng tôi kiểm tra đối chiếu qua, số lượng này nọ đều đúng.” Lưu Tống còn đang ở văn phòng.
Âu Dương Duệ nói: “Máy tính của Quan Phàn có một folder bị khoá, nhập sai mật khẩu ba lần sẽ bị hủy số liệu.”
“Tôi biết, trong báo cáo có viết. Các cậu đã thử hai lần, lại còn một lần cuối.”
“Đúng. Cũng giống tình huống máy tính Nghê Lam ông nói hôm nay.”
“Chúng tôi sẽ không phạm cùng một sai lầm.” Lưu Tống nói: “Máy tính này chúng tôi tạm thời sẽ không động vào, đợi đến khi có đầu mối mới hoặc nắm chắc. Nói không chừng Quan Phàn sẽ tỉnh lại.”
Tim Âu Dương Duệ bị đâm một phen.
Lưu Tống lại nói: “Được rồi, tôi tùy tiện an ủi cậu một chút, tôi đã thăm cô ấy, tình hình của cô ấy rất tốt, bác sỹ nói không vấn đề gì. Cô ấy hiện tại cực kỳ an toàn, y tá cũng rất để tâm. Massage, xoay người đều không sót. Chúng tôi cũng đã liên lạc qua với người nhà cô ấy.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng tôi cảm thấy ông hiện tại có thể cho người xem thử máy tính kia.”
“Làm sao vậy?”
“Tôi nghi nó đã bị nhập sai mật khẩu lần ba rồi.”
Lưu Tống sững sờ một chút, bỗng nhiên hiểu ra: “Mẹ kiếp.”
Lưu Tống từ trong văn phòng xông ra ngoài, “Tôi đi xử lý trước một chút, lát nữa xác nhận với cậu.”
“Được.” Âu Dương Duệ cúp điện thoại, ngồi chờ ở trên xe.
Mười phút sau, Lưu Tống gọi điện đến.
“Số liệu ổ cứng bị huỷ rồi. Cậu nói đúng, mật khẩu lần ba đã bị dùng.”
Âu Dương Duệ xoa trán: “Lần này trong tỉnh cũng có người hiềm nghi phải không?”
Lưu Tống mắng một câu thô tục.
Âu Dương Duệ im lặng.
Lưu Tống nói: “Khó trách mẹ nó đưa qua lại ân cần như vậy. Bên chúng tôi căn bản không động qua.”
“Tôi biết, trước hôm nay đã bị tiêu hủy rồi.”
Lưu Tống hỏi Âu Dương Duệ: “Sao lại thế này, cậu làm thế nào đột nhiên nhớ tới, là có tiến triển gì sao?”
“Lam Diệu Dương nhắc nhở tôi.”
Lưu Tống: “…”
“Anh ta biết rõ máy tính của Nghê Lam sau khi bị các người hủy bắn ra một phần mềm trò chuyện. Bình thường chúng ta đều cho rằng chương trình tự huỷ chính là tự huỷ rồi, ai cũng không nghĩ tới trước khi khởi động chương trình tự huỷ sẽ còn khởi động một chương trình khác. Lam Diệu Dương có được gợi ý liền nhắc nhở tôi máy tính Quan Phàn cũng đặt chế độ tự huỷ.”
“Là Lam Diệu Dương có được gợi ý hay là Nghê Lam nói cho anh ta biết? Hôm nay Nghê Lam gặp qua luật sư rồi, cô ta có thể truyền tin tức ra ngoài.”
“Nếu Nghê Lam biết, vì sao trước kia không nói?”
Lưu Tống không nói lời nào.
“Lam Diệu Dương người này có đôi khi đầu óc cực kỳ linh hoạt, anh ta tìm được thẻ nhớ Nghê Lam cất giấu, anh ta phát hiện băng ghi hình bị sửa đổi, anh ta phát hiện máy nghe trộm, anh ta chụp được ảnh Cầu Xuyên. Sự việc là như vậy, là một người cực kỳ giỏi về bắt bẻ chi tiết. Cho nên lần này nếu nói anh ta nghĩ ra cái gì tôi cũng thấy hợp lý.”
“Nhưng cũng có khả năng là Nghê Lam nói cho anh ta biết. Dù sao cô ta mới gặp luật sư, cô ta cố ý nói chuyện này cho Lam Diệu Dương. Cho dù không nói thẳng thì cũng có ám chỉ.”
Cái này Âu Dương Duệ không cách nào phản đối, xác thực tồn tại tính khả thi. “Tóm lại hai người bọn họ rất ăn ý, tôi đã nói rồi, ông muốn đào miệng Nghê Lam phải để cho Lam Diệu Dương ra mặt.”
Lưu Tống cực kỳ khó chịu: “Cậu có biết nếu Nghê Lam nói cho Lam Diệu Dương việc này có nghĩa gì không?”
“Trong lòng có quỷ mới có thể giấu diếm.”
“Đúng vậy. Nghê Lam biết việc cũng không nói, đây không phải hiềm nghi quan trọng thì là gì?”
“Tôi trước đây cũng có ý nghĩ này.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng tôi còn cần Nghê Lam hỗ trợ. Hiện tại ông cũng vậy, ông cũng cần cô ấy hỗ trợ.”
Lưu Tống nghĩ ngợi, lại hiểu: “Mẹ nó.”
“Thiết lập máy tính của cô ấy và Quan Phàn giống nhau, ví dụ như trước khi trình tự tự hủy khởi động sẽ khởi động một chương trình khác. Máy tính của Nghê Lam là tự động kết nối, vậy máy tính Quan Phàn là gì?”
“Nếu là câu cá hẳn là người huỷ đi những số liệu, tư liệu quý giá này. Chỉ có tội phạm mới muốn hủy chứng cứ.”
“Đúng, chúng ta nhìn thấy chứng cứ sai ba lần sẽ mất đều không dám động nhưng nội gián thì khác, hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để khởi động trình tự tự hủy.”
“Liêu Tân làm?”
“Không biết.” Âu Dương Duệ nói: “Máy tính Nghê Lam không biết kết nối với ai, máy tính Quan Phàn trước khi huỷ quay chụp cũng được, kết nối cũng được, số liệu truyền đến nơi nào rồi?”
Lưu Tống nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ có Nghê Lam biết.”
“Không sai. Hoặc là Quan Phàn tỉnh lại, hoặc là Nghê Lam khôi phục trí nhớ.”
Lưu Tống gãi gãi đầu: “Cậu nói xem rốt cuộc Nghê Lam có thật sự bị mất trí nhớ không?”
“Ngay từ đầu khẳng định là mất trí nhớ. Về sau có nhớ tới cái gì hay không thì khó mà nói. Manh mối của cô ấy luôn luôn đột nhiên xuất hiện, như Paul và Bird vậy. Bác sỹ cũng nói sẽ có hiện tượng ký ức chợt xuất hiện. Nhưng có đôi khi sẽ phân không rõ hiện thực hay là ảo giác.”
“Paul là thật, Bird cũng là thật.” Lưu Tống nói: “Video clip giết người là thật, cô ta giấu diếm chút chuyện cũng là thật. Người anh em, tôi hiện tại bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, một chi tiết cũng sẽ bị phóng đại. Tôi không thể dựa vào cảm giác của cậu để tin tưởng cô ta. Tôi thậm chí hoài nghi cho dù Quan Phàn tỉnh cũng không cách nào chứng minh vụ án ở Pháp hai năm rưỡi trước kia không phải do Nghê Lam làm.”
“Tôi biết.” Âu Dương Duệ cũng đành chịu.
“Lúc máy tính Nghê Lam kết nối, biểu tình có chút lạ, tôi nghi ngờ cô ta nhớ được gì rồi. Sau khi cô ta gặp luật sư, Lam Diệu Dương liền biết chương trình tự huỷ có huyền cơ khác, cũng tuyệt không phải trùng hợp.” Lưu Tống nói: “Nếu cô ta thật sự nhớ tới cái gì không nói, trừ phi sự kiện kia gây bất lợi cho cô ta. Bằng không, sự tình rất đơn giản, cô ta nói thời gian xảy ra án cô ta ở đâu, sau đó điều tra là thật, hiềm nghi giết người của cô ta không phải rửa sạch sao?”
“Được rồi, đã biết, đừng lải nhải.” Âu Dương Duệ cắt ngang ông.
Lưu Tống: “…” Thái độ này là gì vậy? Rất quen thân với cậu sao?
“Thẩm tra hai kẻ bắt được kia được gì rồi?”
“Hai tên tiểu tốt kia không biết gì hết, bảo làm gì thì làm đó, trả tiền mặt, bình thường cũng không lui tới với Cầu Xuyên, tình báo ít đến nỗi ngay cả diệt khẩu cũng không cần thiết.” Tâm tình Lưu Tống khó chịu, giọng nói không tốt lắm.
Âu Dương Duệ không để tâm tới giọng điệu ông, tiếp tục hỏi: “Còn bác sỹ giả kia thì sao?”
“Tạm thời không phát hiện có liên quan gì với Tần Viễn. Hiện tại mới một ngày.” Lưu Tống cũng không kiên nhẫn, “Chúng tôi cần nhiều thời gian hơn.”
“Có điều tra ra được Cầu Xuyên không?”
“Không có. Đã vớt cả con sông, cũng tra ven đường, không thấy.”
“Tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Âu Dương Duệ nói: “Hai lần trước Cầu Xuyên cùng hành động với Triển Huy, lần này sao lại không thấy Triển Huy?”
Lưu Tống chỉ thấy qua tên Triển Huy trong ghi chép vụ án, trả lời không được vấn đề này. “Sáng mai tôi sẽ tìm Nghê Lam nói chuyện, cậu còn gì bổ sung nữa không?”
“Không có. Tôi tiếp tục tra chuyện nội gián.” Trước khi Âu Dương Duệ cúp điện thoại đột nhiên hỏi. “Nếu Triển Huy không phải bị phái đi làm nhiệm vụ khác mà bị diệt khẩu rồi. Giả thiết là vì không làm tốt nhiệm vụ lần trước ở khách sạn Huy Hoàng, bại lộ thân phận. Cầu Xuyên kia cũng bại lộ, vì sao hắn không có việc gì.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Không, tôi chỉ suy luận cách Tần Viễn hay Bird giết người.”
“Rốt cuộc chết hay chưa cậu cũng không biết, có gì hay mà nghĩ. Không biết.” Lưu Tống trả lời rất nhanh.
“Cúp đây.” Âu Dương Duệ tắt máy cũng rất nhanh.
Âu Dương Duệ ngồi ở trong xe một hồi, nhớ lại Cầu Xuyên đào thoát, còn Triển Huy không thấy tung tích, cái gì cũng nghĩ không ra. Anh nhìn điện thoại, ở trên có tin nhắn cha Âu Dương Hồng gửi tới, ông nói chuyến bay sáng mai mười giờ tới. Âu Dương Duệ trả lời tin nhắn đã biết, anh sẽ đi đón ông. Sau đó anh nổ máy xe về nhà.
Liêu Đông ngồi trong phòng Liêu Tân, khóc rống hồi lâu. Nhà này đã bị cảnh sát tra qua, có điều không tra ra được gì. Liêu Đông mơ hồ đoán được con trai vì sao gặp chuyện không may, rất có khả năng có liên quan tới món nợ và việc ông lỡ tay giết người lần trước. Ông càng nghĩ càng thương tâm, đã hận chính mình lại còn sợ hãi. Ông không dám nói cho cảnh sát, ông sợ lật lại bản án cũ của ông, nhưng ông lại đau lòng con trai.
Hối hận cùng đau khổ khiến ông khóc đến ngẩn ngơ, cũng không biết bản thân rốt cuộc ngồi bao lâu, sau đó ông nghe được tiếng chuông điện thoại.
Liêu Đông hít hít cái mũi, lau nước mắt, lúc này mới nhận điện.
“Xin chào, đây là cục cảnh sát thành phố. Ông là Liêu Đông đúng không?”
“Đúng.” Liêu Đông lại hít mũi, miễn cưỡng vực lại tinh thần ứng đối.
“Chúng tôi kiểm tra di vật vật chứng của Liêu Tân, phát hiện thiếu một ít đồ.”
“Cái gì?”
“Cậu ấy bình thường có hai điện thoại, nhưng chúng tôi hiện tại chỉ tìm được một cái, một cái khác có để ở nhà hay không?”
“Không có.” Liêu Đông nhớ tới bộ dáng rời khỏi nhà đêm đó của Liêu Tân, nước mắt lại chảy xuống, “Các anh không phải đã tìm rồi sao?”
“Làm phiền ông kiểm tra lại, trong điện thoại kia có tư liệu công việc khi cậu ấy còn sống.”
Liêu Đông nói: “Quả thực không có. Các anh tra xong đồ vật của nó, tôi thu dọn lại hết, không có. Trong xe nó cũng không có sao?”
“Không có.”
“Vậy tôi cũng không biết.” Liêu Đông nói: “Ngày đó nó ra cửa có đeo một cái túi da, nó bình thường cũng không mang theo, bình thường cũng không thích ba lô. Khẳng định là mang theo điện thoại ở trên người rồi.”
“Được, cảm ơn ông. Có tình huống gì chúng tôi sẽ liên lạc.”
Liêu Đông cúp điện thoại, không để trong lòng cuộc gọi này. Ông lau khô nước mắt, ngơ ngác ngồi.
Lam Diệu Dương nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, anh mở đoạn băng ghi âm 30 phút kia từ máy nghe trộm trong laptop Nghê Lam ra, nhắm mắt lại vừa ngủ vừa nghe.
Tiếng ồn ào xung quanh, có tiếng nói chuyện, có tiếng bước chân. Có tiếng xe khởi động, tiếng động xung quanh có thay đổi, xe chuyển động. ‘Rầm’ một tiếng, cửa xe đóng lại. Xe tiếp tục chạy.
“Có người lên xe.” Lam Diệu Dương yên lặng thầm nhớ lại.
Xe vẫn chạy, chung quanh yên tĩnh hơn so với bệnh viện nhưng một lát sau, có tiếng rao hàng của quầy đồ nướng. Ở đây có quán đồ nướng… Một lát sau, giống như nghe được tiếng còi hiệu của xe cảnh sát, Lam Diệu Dương bỗng nhiên có chút linh cảm, nhưng anh mệt mỏi quá, tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn một ngày, Lam Diệu Dương chống không lại cơn mỏi mệt, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Lam Diệu Dương tỉnh lại, chuyện thứ nhất là vừa rửa mặt vừa nghe lại một lần băng ghi âm. Bây giờ suy nhĩ của anh càng rõ ràng. Nhưng chín giờ anh có một cuộc họp, anh gọi cho bọn Lý Mộc, hẹn bọn họ 10 giờ rưỡi gặp mặt tại căn hộ anh cho mượn kia.
Bọn Lý Mộc trải qua một ngày làm việc đầy cảnh giác, phát hiện không xảy ra chuyện gì, bên phía phòng làm việc cũng không có động tĩnh dị thường nào, cho nên bọn họ lại bắt đầu lại công việc. Tối hôm qua mới chụp ảnh một nữ minh tinh về quê ngoại tình, đợi đến sáng tám giờ thấy nữ minh tinh từ trong nhà trai đi ra, bọn họ mới kết thúc công việc.
Chờ Lam Diệu Dương đuổi tới căn hộ, bọn họ đang sắp xếp tư liệu làm bản thảo. Lam Diệu Dương nhìn thấy bọn họ đang làm gì quả thực đen mặt.
Lý Mộc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Dựa vào tám ngàn của Nghê Lam chúng tôi uống gió Tây Bắc. Hơn nữa chúng tôi cũng không chậm trễ việc tra chuyện Phong Phạm cùng La Văn Tĩnh, đang thu thập thông tin đó, không có nhanh như vậy, bla bla.”
Lam Diệu Dương không để ý đến anh, anh bày ra một tấm bản đồ, lại đem máy tính của Nghê Lam ra, anh nói cách sử dụng máy nghe trộm thành máy theo dõi mà anh hỏi từ chỗ Vu Thừa. Lý Mộc nói: “Được được, hiện tại chúng ta chỉ cần có một người biết truy tìm tung tích theo tín hiệu trạm thông tin là được.”
Lam Diệu Dương trầm mặt: “Nghe ghi âm. Hai người các anh nói cho tôi biết động tĩnh tối hôm đó. Từ Hồi anh nói trước, xe Tần Viễn ngừng ở nơi nào, gắn máy nghe trộm lúc mấy giờ?”
Từ Hồi bị khí thế của Lam Diệu Dương trấn áp, ngoan ngoãn trả lời.
Lam Diệu Dương cầm giấy, bắt đầu ghi thời gian, ghi âm vẫn chạy, Từ Hồi nhớ lại tình huống lúc ấy. Trước khi Nghê Lam vào trong sảnh cho nên máy ghi âm vẫn có tiếng bãi đỗ xe.
“Được, chỗ này, lúc xe khởi động, sau đó có tiếng đụng xe. Liêu Tân bị bắn trúng, xung quanh có tiếng người thét chói tai không rõ lắm, xe đã đi được một đoạn rồi…”
Lam Diệu Dương vừa tính thời gian vừa phỏng đoán khoảng cách.
“Đi ngang qua quán đồ nướng…” Mọi người cẩn thận nghe ghi âm.
“Chỗ này.” Lý Mộc cùng Từ Hồi đồng thời chỉ vào một điểm trên bản đồ. “Nơi này có chợ đêm, cả con đường đều là quán nướng.”
“A, xe cảnh sát có thể là chúng tôi.” Lý Mộc tiếp tục nghe, vạch lên trên bản đồ, “Lúc ấy Trâu Uý và tôi đuổi theo từ con đường này.”
Lam Diệu Dương tô con đường có quán nướng và con đường của bọn Lý Mộc, tìm tới điểm giao nhau.
“Xe ngừng ở chỗ này.” Lý Mộc chỉ. Nhưng trong ghi âm không có tiếng động lớn như vậy, khẳng định là xe chạy qua rồi.
Lam Diệu Dương nhìn bản đồ, ghi âm tiếp tục chạy, bọn họ nghe được tiếng xe lửa, tiếp theo là tiếng nước chảy. Lam Diệu Dương nhanh chóng xác định phương hướng, “Bọn họ đi xuống hạ lưu rồi.”
‘Ầm.’ Lại một tiếng đóng cửa xe, xe tiếp tục chạy.
“Lại có người lên xe rồi hả?” Từ Hồi nói.
“Bọn họ đón Cầu Xuyên.”
Lại một lát sau, ghi âm kết thúc.
“Tín hiệu bị đứt đoạn? Bởi vì thời gian này xe tôi và Trâu Uý rời khỏi hiện trường, cách càng lúc càng xa với xe Tần Viễn.” Lý Mộc suy đoán.
Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm bản đồ, ở trên vẽ ra một nét: “Chúng ta tìm được đường chạy trốn của bọn họ.”
“Vậy thì thế nào?” Lý Mộc giội một gáo nước lạnh.
Từ Hồi len lén đá anh một cái, nặn ra một câu với Lam Diệu Dương. “Siêu.”
Lam Diệu Dương không để ý tới bọn họ, anh cất kỹ máy tính và bản đồ, nói với hai người bọn họ: “Tôi đi, hai anh tiếp tục tra Phong Phạm.” Anh nhìn thoáng qua máy tính hai người này bày trên bàn, nghĩ đến vừa rồi bản thân nhìn thấy hình ảnh yêu đương vụng trộm, ngón tay dừng một chút, chỉ chỉ máy tính bọn họ: “Nhớ phải điều tra Phong Phạm.”
“Được được.” Từ Hồi nhanh chóng trả lời.
Lam Diệu Dương chạy ra khỏi căn hộ, bảo Trần Châu lái về công ty, vừa mới đến dưới lầu, Âu Dương Duệ gọi điện đến.
“Lam Diệu Dương, chúng tôi sắp tìm được nội gián rồi.”
“Tìm được là tìm được, không tìm được chính là không tìm được, không có chuyện sắp này.”
Âu Dương Duệ thuật lại chuyện ổ cứng máy tính Quan Phàn bị huỷ. “Chỉ có Nghê Lam biết hình chụp nội gián sẽ được gửi tới đâu, nhưng buổi sáng Lưu Tống tới hỏi cô ấy, cô ấy kiên trì bản thân không nhớ rõ.”
“Không phải, anh là ý gì, cô ấy không nhớ rõ chính là không nhớ rõ, mấy anh lại muốn vu tội cho cô ấy sao?”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Âu Dương Duệ nói: “Anh khẳng định lấy được tình báo từ máy nghe trộm kia phải không? Trên tay tôi cũng có manh mối, tôi lấy được di động của Liêu Tân, ở trên có lịch sử trò chuyện giữa cậu ấy và nội gián. Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện tử tế, Nghê Lam rốt cuộc có băn khoăn gì, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết, không thì giằng co thời gian dài cũng không có lợi cho cô ấy.”
Lam Diệu Dương không nói chuyện.
“Anh có thể tin tưởng tôi, Lam Diệu Dương, chỉ là một mình anh không làm được gì. Cho dù anh có tiền mời được bảo vệ và thám tử đắt nhất cũng không có cách nào xác nhận bọn họ có phải người của Tần Viễn hay không. Công ty của anh, sản nghiệp nhà anh toàn bộ đều dùng giám sát bảo vệ của Thuỵ Thuẫn, không có Nghê Lam chính anh làm không được.” Âu Dương Duệ nói: “Tôi tin tưởng Nghê Lam, bởi vì Quan Phàn tin tưởng cô ấy. Nếu cô ấy có chút nào khả nghi, Quan Phàn sẽ không dẫn sói vào nhà. Tôi biết cô ấy, cô ấy là một người rất có nguyên tắc, cô ấy sẽ không phải vì phá giải cái chết bí ẩn của Tôn Tịnh mà hợp tác với sát thủ liên hoàn.”
Lam Diệu Dương vẫn không nói chuyện, anh hạ cửa kính xe, lúc này anh thấy một người đàn ông. Người đàn ông trung niên, tóc đen, đường nét thâm thuý, vô cùng anh tuấn. Ông ngồi trên ghế dài trước quãng trường nhỏ, áo khoác màu xám đậm rất vừa người, chân dài hơi duỗi, cả người có chút sắc bén lại biếng nhác. Giống như thương nhân lại không giống. Bên cạnh ông có một chiếc túi du lịch nhỏ, túi xách rất hợp với áo khoác của ông, cũng rất hợp với giày của ông.
Cũng rất phù hợp với khí chất của ông.
Người đàn ông này quá bắt mắt, ông khiến cho Lam Diệu Dương nhớ tới Nghê Lam.
“Được rồi, anh nói muốn gặp ở đâu? Tôi hiện tại có thời gian.” Lam Diệu Dương hỏi Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ nói địa điểm, Lam Diệu Dương đồng ý.
Lam Diệu Dương lại ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông vừa rồi đến gần xe anh. Trần Châu lập tức xuống xe ngăn đón ông, không để ông tiếp sát. Lam Diệu Dương nhìn thấy người đàn ông kia đặt túi dưới đất, lại gần Trần Châu, cầm điện thoại đưa Trần Châu xem. Anh nghe người đàn ông kia dùng tiếng Anh hỏi đường, ông muốn đến chỗ cách nơi này một con đường, đi đường chỉ cần hơn mười phút, nhưng tương đối vắng vẻ, khó tìm trên đường lớn.
Trần Châu dùng tiếng Anh chỉ cho người nọ đi thế nào, người nọ gật đầu nói cảm ơn, cũng gật đầu với Lam Diệu Dương, sau đó cầm túi xoay người rời đi.
Trần Châu lại leo lên xe, anh không chú ý tới trong túi mình có thêm một cái máy nghe trộm xinh xắn.
Người đàn ông kia đi được một khoảng, đeo tai nghe điện thoại lên.