Lam Diệu Dương gặp được Giang Húc Hồng.
Hôm nay Giang Húc Hồng trực ca, bà xin phép nghỉ, về tới căn phòng đối diện căn hộ Nghê Lam thuê chờ Lam Diệu Dương tới.
Lam Diệu Dương đi tới rất cẩn thận, sợ có người theo dõi. Anh và Trần Châu chia làm hai đường, Trần Châu lái xe ra ngoài trước, anh tự lái một chiếc xe khác rời đi. Trên đường đi luôn cẩn thận xem kính chiếu hậu, vòng hai vòng, lúc này mới chạy tới dưới lầu khu chung cư Nghê Lam thuê.
Lại bước vào căn hộ đối diện thần bí này, trong lòng Lam Diệu Dương có chút cảm khái. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên lúc Nghê Lam dẫn anh qua, anh kinh ngạc xen lẫn lo lắng cho an nguy của cô. Bây giờ trở lại vẫn có cùng tâm tình nhưng khiến cho anh kinh ngạc lại chính là Giang Húc Hồng. Bà đã dọn dẹp xong căn hộ, nơi này hiện tại nhìn qua giống như căn hộ của người bình thường.
Lam Diệu Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Trước giờ dì giúp đỡ Quan Phàn và Nghê Lam sao?”
Giang Húc Hồng không trả lời ngay.
Lam Diệu Dương lại khẩn trương nói: “Tôi biết đã xảy chuyện gì, tôi đang giúp đỡ Nghê Lam, cũng giúp đỡ cảnh sát phá vụ án này. Hiện tại chúng tôi cần dì giúp.”
Giang Húc Hồng hỏi anh: “Cần tôi giúp gì? Quan Phàn bị trọng thương, Nghê Lam mất trí nhớ, chúng ta còn có thể làm gì chứ?”
“Chúng tôi đã có tiến triển trong việc điều tra nhưng bị người phía sau màn cắn ngược một cái, hiện tại tình huống có chút phức tạp, Nghê Lam bị vu hại rồi. Tôi muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn nghĩ biện pháp chứng minh Nghê Lam vô tội.” Lam Diệu Dương nhìn Giang Húc Hồng, hỏi bà: “Những thiết bị Nghê Lam để ở trong này đâu?”
Giang Húc Hồng cũng đang nhìn anh: “Nghê Lam dẫn anh tới đây rồi sao?”
“Đúng vậy.” Lam Diệu Dương chỉ vào căn phòng cất mấy thiết bị lúc đầu kia, “Chính là trong này, có máy tính, có server, có bộ đàm của cảnh sát, v.v. Lúc Nghê Lam phát hiện chỗ này, cánh cửa này phải mở bằng nhận diện khuôn mặt, phải dùng mặt cô ấy mở ra. Cô ấy dẫn tôi qua, nói tất cả mọi chuyện với tôi.”
Lam Diệu Dương dừng một chút: “Thế nhưng cô ấy mất trí, cô ấy không biết mấy thứ này từ đâu tới, không biết bản thân trước đó đã làm cái gì, lúc ấy đánh giá trên mạng với cô ấy đặc biệt tệ, toàn lời mắng chửi. Cô ấy không rõ bản thân vì sao lại vào ngành giải trí, vì sao làm chuyện như vậy, cô ấy không có bạn bè, không có người thân, cô ấy một mình đối mặt những chuyện này.”
Giang Húc Hồng nghe thấy những khó khăn này, hốc mắt bà đỏ lên. Lam Diệu Dương biết anh đánh trúng điểm yếu rồi, anh thả nhẹ giọng nói: “Dì, dì quen biết Nghê Lam phải không? Trước đó hai người muốn phá vụ án Tôn Tịnh phải không?”
Giang Húc Hồng gật đầu, cổ họng có chút nghẹn ngào. Bà đứng lên, mượn động tác rót ly nước cho mình để bình ổn lại tâm tình, lại xoay người lại, một lần nữa ngồi xuống trước mặt Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương nhìn bà, chờ đợi.
Giang Húc Hồng bắt đầu nói: “Sau khi Tịnh Tịnh chết, tôi và ba nó vẫn không tin là tự sát. Tịnh Tịnh là đứa nhỏ rất hiếu thảo, con bé sẽ không bỏ lại tôi và ba nó không quan tâm. Huống hồ chỉ là thất tình mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, con bé tuy đau khổ, tinh thần bị chút đả kích nhưng thật sự không đến mức đó. Chúng tôi đã sắp xếp xong chuyến du lịch, sao có thể đột nhiên tự sát được.”
Lam Diệu Dương an tĩnh nghe.
“Chúng tôi nhận được tin, đến hiện trường lập tức suy sụp. Ba con bé liền tìm Quan Phàn đến. Khi đó người trong khu dân cư nói là tự sát, người trong đồn cảnh sát cũng nói là tự sát. Bởi vì khoá cửa không có dấu hiệu hư hỏng, trong phòng cũng không có dấu hiệu phản kháng, kiểm tra thi thể sơ bộ cũng không có vết thương nào khác, hơn nữa di thư trên máy tính, tất cả dấu hiệu đều cho thấy là tự sát. Chúng tôi không chấp nhận được suy đoán này, chúng tôi không tin.”
Giang Húc Hồng nhớ lại chuyện cũ, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Quan Phàn là bạn tốt của Tịnh Tịnh, con bé biết Tịnh Tịnh sẽ không làm như vậy. Quan Phàn lúc ấy nhìn máy tính, nói cách gõ chữ có vấn đề, Tịnh Tịnh đánh máy theo chú âm nhưng chữ trên máy lại theo pinyin. Con bé yêu cầu tiến hành kiểm tra hiện trường, lấy vân tay, dấu chân, tóc. Con bé nói nhất định có người ngoài vào, giám định dấu vết có thể tra ra được. Còn có camera của chung cư, người nào lên lầu này, khẳng định có thể tra ra được. Dù sao thời điểm kia người ra ngoài rất ít.”
Lam Diệu Dương thấy bà nghẹn ngào, liền tiếp lời: “Thế nhưng không tra ra được gì, đúng không?”
Giang Húc Hồng gật đầu, bà hít hít mũi: “Chúng tôi yêu cầu kiểm tra thi thể nhưng cũng không tra ra được điểm gì đáng ngờ. Thế nhưng…” Giọng nói của bà bắt đầu lớn dần: “Con gái tôi sẽ không tự sát.”
Lam Diệu Dương nhanh chóng gật đầu.
Giang Húc Hồng rút khăn tay, chấm chấm khóe mắt: “Chỉ có Quan Phàn tin tưởng chúng tôi, con bé cũng cho rằng có điểm kỳ quặc. Nhưng bởi vì không có chứng cứ, cảnh sát kết án tự sát rồi. Chúng tôi ôm hy vọng sau cùng, giao laptop của Tịnh Tịnh cho Quan Phàn.”
“Vì sao ngay từ đầu không kiểm tra máy tính?”
“Quan Phàn đã kiểm tra ở hiện trường, ngoại trừ cách thức đánh máy, lịch sử duyệt web, lịch sử trò chuyện gì đó, không có điểm khả nghi nào. Lúc điều tra hiện trường, cảnh sát khác cũng xem xét, cũng không phát hiện được gì. Hơn nữa Quan Phàn không phụ trách vụ án này, con bé chỉ có thể đưa ra đề nghị. Nếu không phải nhờ con bé, việc này cũng không được điều tra cặn kẽ như vậy. Nhưng kết quả điều tra khiến chúng tôi hết sức thất vọng, tôi cùng ba Tịnh Tịnh cả đêm không ngủ được, chúng tôi cũng tự khuyên bản thân, phải tiếp nhận hiện thực, không nên bị cố chấp làm mê muội đầu óc. Nhưng chúng tôi thật sự không cách nào tin tưởng được, làm thế nào để tin tưởng đây? Về sau Quan Phàn giúp chúng tôi xem các báo cáo điều tra, quả thật không có vấn đề gì. Sau đó con bé hỏi chuyện máy tính, nó nói hung thủ để lộ sơ sót trong cách đánh máy, có thể cũng có những sơ sót khác.”
Giang Húc Hồng siết chặt hai tay: “Lúc ấy laptop kia thành hy vọng cuối cùng của chúng tôi.”
Chuyện phía sau Lam Diệu Dương cơ bản đã biết: “Quan Phàn đem laptop đến cục cảnh sát, kết quả cách đánh máy có điểm đáng ngờ này liền bị người huỷ đi, nếu trong máy tính thật có vật chứng cũng không có khả năng tìm lại được. Vì thế Quan Phàn phát hiện trong cục cảnh sát có nội gián. Về sau cô ấy liền triển khai điều tra độc lập.”
“Tôi rất biết ơn con bé.” Giang Húc Hồng nói, “Tịnh Tịnh có người bạn như vậy thật là rất may mắn. Thời gian đó Quan Phàn nhận rất nhiều oan ức, bởi vì cách đánh máy là một việc rất rất nhỏ, có thể dùng làm điểm đáng ngờ hay không cũng còn phải thảo luận lại, nhưng Quan Phàn lại hiểu rõ Tịnh Tịnh. Quan Phàn nói từ trước có lần Tịnh Tịnh đến nhà con bé ở, nhất thời muốn xem một bản hợp đồng, Tịnh Tịnh mượn máy tính con bé dùng, muốn gửi email hợp đồng này đi, liền đánh hai câu. Tịnh Tịnh để thuận tiện dùng phương pháp gõ chú âm, nó không thích gõ pinyin. Quan Phàn cực kỳ khẳng định con bé không nhìn lầm cách thức gõ chữ, cách gõ chữ trong máy tính ở hiện trường không phải của Tịnh Tịnh.”
“Về sau cô ấy tra được La Văn Tĩnh, tiếp theo tiếp tục điều tra. Sau đó cô ấy tìm tới Nghê Lam hỗ trợ phải không?”
Giang Húc Hồng gật đầu: “Đúng, Quan Phàn tra được manh mối, nói có khả năng Tịnh Tịnh ở bên chỗ Trần Viêm thấy được nội dung gì đó của tập đoàn tội phạm trên mạng. Tịnh Tịnh trở về không nhắc đến, đại khái là con bé chưa ý thức được sự tình nghiêm trọng, con bé vẫn còn đắm chìm trong đau thương do bị Trần Viêm lừa gạt. Tóm lại, đó là một tập đoàn tội phạm rất nguy hiểm, bọn họ có hacker có thể xâm nhập máy tính, có thể theo dõi. Khi đó Quan Phàn đã không liên lạc với chúng tôi, một mình con bé điều tra, con bé lo lắng chúng tôi gặp nguy hiểm, nói là bên trong cục cảnh sát có người theo dõi con bé.”
“Vậy cô ấy có nói qua với dì về chuyện của Nghê Lam không, cô ấy từ đâu tìm được Nghê Lam? Làm thế nào quen biết, vì sao tin tưởng cô ấy? Dì có biết phương thức liên lạc với người thân hay bạn bè của Nghê Lam?”
“Quan Phàn không nói con bé quen biết Nghê Lam thế nào, cũng không nói chuyện khác của Nghê Lam cho tôi biết. Con bé chỉ nói Nghê Lam rất lợi hại, kỹ thuật hack cũng rất siêu, con bé nói trong khoảng thời gian tra án này có tiến triển là nhờ có Nghê Lam hỗ trợ. Tôi có thể cảm nhận được con bé rất tin tưởng Nghê Lam. Nhưng Quan Phàn cũng nói, bên La Văn Tĩnh kia con bé không cách nào có đột phá, những thứ tra được trên internet không cách nào đối ứng với hiện thực.”
“Bởi vì địa chỉ IP là giả, thân phận cũng có thể làm giả.”
“Đúng. Hơn nữa tin tức thật thật giả giả, Quan Phàn còn chưa biết động cơ phạm tội là gì, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng Tịnh Tịnh khẳng định là bị diệt khẩu. Lúc ấy camera trong chung cư bị sửa, đối phương xuống tay cũng cực kỳ chuyên nghiệp.” Giang Húc Hồng nói: “Tóm lại vụ án điều tra gặp phải nút thắt rất lớn, không có nhiều tiến triển. Ngoại trừ La Văn Tĩnh này, những cái khác đều là suy đoán, không có chứng cứ rõ ràng. Quan Phàn nói phải lẻn vào địa bàn của đối phương nhưng đối phương có nội gián trong cục cảnh sát theo dõi con bé, hacker có kỹ thuật rất lợi hại, một khi làm dấy lên chút nghi ngờ là có thể tra được toàn bộ lai lịch nội gián. Hơn nữa, nếu như công nghệ máy tính không tốt lắm, trà trộn vào cũng không cách nào lấy được tư liệu trong máy tính đối phương.”
“Nghê Lam là thích hợp nhất.” Chẳng những bối cảnh sạch sẽ, cái gì cũng tra không được, hơn nữa tuổi tác thích hợp, diện mạo xinh đẹp, lại còn là cao thủ máy tính.
“Khi đó tôi vô cùng khẩn thiết, vì thế Quan Phàn nói cho tôi biết kế hoạch. Nghê Lam từ Mỹ trở về, đến công ty La Văn Tĩnh nằm vùng. Nhưng Quan Phàn không thể trực tiếp tiếp xúc với cô ấy, hai người phải làm như người xa lạ, không quen biết. Như vậy mới có thể giấu diếm được nội gián trong cục cảnh sát, tin tức quan trọng trao đổi qua lại giữa bọn họ nếu không cần phải dùng internet thì không dùng, như vậy có thể giấu diếm được hacker theo dõi, bảo đảm điều tra có thể thuận lợi tiến hành. Bởi vậy, trong việc trao đổi vật chứng hay tin tức, hai người họ cần một người trung gian đáng tin cậy.”
“Tủ để đồ ở Áo Khải Tư Thụy.”
“Đúng thế. Quan Phàn chọn câu lạc bộ thể hình kia, nói là ở nơi đó cũng có mục tiêu cần điều tra. Sau đó hai người họ dùng tủ để đồ ở đó trao đổi tin tức cùng vật chứng.” Giang Húc Hồng nói, “Tôi rất muốn hỗ trợ, hy vọng có thể giúp một phần sức. Tôi từ chức, cùng ba Tịnh Tịnh rời khỏi chỗ ở cũ. Bạn bè hàng xóm đều tưởng chúng tôi thương tâm quá độ mà đổi nơi ở, nhưng chúng tôi là không muốn để cho người khác nghi ngờ. Tôi nhận lời làm nhân viên vệ sinh ở Áo Khải Tư Thụy, như vậy tôi có thể tùy ý ra vào phòng thay quần áo, lấy đồ xong, lại chuyển cho Quan Phàn. Tôi còn mua được chỗ này làm chỗ ở an toàn cho Nghê Lam.”
Lam Diệu Dương tìm được một trọng điểm từ đây, “Áo Khải Tư Thụy có mục tiêu cần điều tra? Là ai?”
“Tôi không biết. Tôi không tham gia vào quá trình điều tra của họ, vừa để phòng ngừa không bại lộ, thứ hai không gây thêm phiền toái cho họ. Tôi ở Áo Khải Tư Thụy làm bộ như không quen biết Nghê Lam. Thậm chí cũng rất ít qua căn hộ này. Tôi chỉ nói chuyện với Nghê Lam hai lần.”
“Vậy lúc Nghê Lam nói chuyện với dì có từng nói về quá khứ của mình hay không, có giao cho dì thứ gì có thể chứng minh thân phận trước kia của cô ấy không?”
“Cũng không có.”
“Sau khi Nghê Lam mất trí nhớ, vì sao dì không tìm cô ấy? Không nói cho cô ấy biết chuyện này.”
“Lúc chúng tôi bắt đầu làm chuyện này, Quan Phàn cùng Nghê Lam đã nói qua, nếu xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, nằm vùng thất bại, hay bọn họ bị hại, tôi cũng không được hiện thân bại lộ chính mình. Nếu có cơ hội thì đem đồ đã thu được, chờ đợi cơ hội thích hợp giao cho Âu Dương Duệ.” Giang Húc Hồng thở dài, “Nhưng trong cái ngoài ý muốn mà họ dự tính đó cũng không có hôn mê bất tỉnh cùng mất trí nhớ.”
Lam Diệu Dương im lặng, những chuyện này quả thật xác suất rất thấp.
“Hơn nữa ngay từ đầu tai tiếng của Nghê Lam bay đầy trời, tôi không chắc chắn lắm đây có phải là sách lược kế hoạch của hai người họ không. Tôi ở Áo Khải Tư Thụy chờ, không thấy Nghê Lam tới, tôi xem tin tức, nghe nói cô ấy mất trí, tôi không biết cô ấy có phải đang giả bộ hay không. Về sau, tôi lấy hết đồ cô ấy để trong tủ để đồ đi. Sau nữa tôi chắc chắn cô ấy thật sự xảy ra chuyện. Cô ấy gặp tập kích, cô ấy rời khỏi nơi này, cô ấy thật sự không nhớ rõ gì nữa. Để tránh lộ tin tức, tôi ở trong căn hộ này, cũng lấy đi mấy thứ kia. Nếu Nghê Lam khôi phục trí nhớ, cô ấy sẽ tìm được tôi.”
Lam Diệu Dương vội vàng hỏi: “Trong tủ để đồ của Nghê Lam ở Áo Khải Tư Thụy để thứ gì?”
“Mười vạn tiền mặt dự phòng, còn có chút quần áo, giấy chứng nhận.”
Lam Diệu Dương: “…” Đây là chuẩn bị để chạy trốn sao?
“Đừng nói với cảnh sát về những thứ này.” Lam Diệu Dương nói, anh ngẫm lại lại hỏi: “Quan Phàn biết Nghê Lam cất giấu những thứ này sao?”
Giang Húc Hồng gật đầu: “Biết.”
Lam Diệu Dương thoáng thở ra, vậy vấn đề không lớn.
Giang Húc Hồng lại nói: “Tôi thấy trong tin tức có nhắc tới cậu, cậu trợ giúp Nghê Lam. Cậu có chìa khóa của cô ấy, tùy tiện ra vào căn hộ của cô ấy, cậu còn đến Áo Khải Tư Thụy giúp cô ấy mở tủ. Cô ấy tin tưởng cậu. Ngày đó cảnh sát tới tra án, cậu mang theo người đến là muốn giúp cô ấy phải không?”
“Đúng vậy.” Lam Diệu Dương nhanh chóng nói: “Bọn họ làm chứng cứ phạm tội giả đổ tội cho Nghê Lam, hiện tại cảnh sát xem Nghê Lam là nghi phạm để thẩm tra. Nghê Lam mất trí, cô ấy không có cách nào biện hộ cho bản thân.”
Giang Húc Hồng nói: “Cậu Lam, tôi và ba Tịnh Tịnh đều lớn tuổi cả rồi, chúng tôi vẫn không từ bỏ tìm kiếm chân tướng chính là đòi lại công bằng cho con gái tôi. Tôi không sợ trả thù, cũng không sợ nguy hiểm, tôi bằng lòng làm chứng cho Nghê Lam, chứng minh Nghê Lam là người của Quan Phàn, luôn giúp con bé tra án.”
“Điều này Viên cục bọn họ có thể chứng minh. Phiền phức bây giờ là phải chứng minh thân phận của Nghê Lam trước khi về nước, chứng cứ bọn họ làm giả là hai năm rưỡi trước.”
Giang Húc Hồng ngẩn người, cái này thì bà không có biện pháp rồi.
Lam Diệu Dương nói: “Dì giao đồ của Nghê Lam cho tôi. Dì không cần tiếp tục tham gia vào, bọn họ biết tôi nhưng không biết dì. Hiện tại Âu Dương Duệ cũng bị phiền phức quấn lấy, chuyện nội gián còn chưa dọn sạch sẽ, hiện tại không phải thời cơ tốt giao chứng cứ cho anh ta, tôi sẽ xem tình hình để sắp xếp. Dì từ chức, về nhà đi, có bất kỳ tin tức gì, tôi bảo đảm nhất định nói cho dì.”
“Tôi không thể từ chức.” Giang Húc Hồng nói: “Tôi có thể lấy danh sách hội viên và nhân viên của Áo Khải Tư Thuỵ, các cậu xem manh mối trước mắt xem thử có thể tìm ra người Nghê Lam, Quan Phàn muốn tra không. Tôi không thể phủi tay không liên quan, tôi có thể hỗ trợ.”
“Dì.” Lam Diệu Dương có chút cảm động.
Giọng điệu Giang Húc Hồng kiên định: “Tôi có thể hỗ trợ.”
“Được rồi.” Lam Diệu Dương đáp: “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau…”
Điện thoại Lam Diệu Dương vang lên, anh nhận cuộc gọi, là luật sư gọi tới. Luật sư nói cảnh sát cho phép anh ta thăm hỏi Nghê Lam, nhưng người thân bạn bè thì không thể. Luật sư hỏi Lam Diệu Dương có gì muốn nhắn nhủ không?
Lam Diệu Dương vội nói: “Nói với cô ấy mọi thứ đều tốt, tôi cũng rất tốt, bảo cô ấy đừng lo lắng. Đồ cô ấy tôi đã thu dọn xong, không hư hao.”
Tuy luật sư và người hiềm nghi gặp mặt không bị cảnh sát nghe lén nhưng Lam Diệu Dương vẫn không quá yên tâm, anh không dám nói quá nhiều, chỉ nhắc luật sư hỏi xem Nghê Lam cần gì.
Luật sư đáp lời, cúp điện thoại.
Lam Diệu Dương đứng dậy, nghĩ ngợi: “Dì, đồ trong tủ đồ của Nghê Lam dì giữ giúp cô ấy trước, nhưng những thiết bị trong căn hộ này dì đưa cho tôi, tôi tìm người xử lý.”
Giang Húc Hồng đồng ý, bà dẫn Lam Diệu Dương vào phòng ngủ, nơi đó có hai va ly: “Toàn bộ ở trong này.”
Sân bay nước Mỹ.
Một người đàn ông trung niên cao lớn anh tuấn ngồi trên ghế chờ, ông đeo mắt kính, tây trang thẳng thớm, bộ dáng thương nhân, trên đùi ông đặt một chiếc laptop, ở trên là trang web tiếng Trung. Ông nhanh chóng lướt xem, trong đó có tin tức giải trí của Lam Diệu Dương và Nghê Lam. Người đàn ông kia nhìn Lam Diệu Dương vài lần, lại ấn vào xem tiết mục giải trí của Lam Diệu Dương, vừa xem vừa khẽ chau mày, biểu tình có chút ghét bỏ.
Sân bay phát loa thông báo lên máy bay. Người đàn ông kia đóng laptop lại nhét vào va ly, xách lên liền đi.
Ông lấy điện thoại gọi, dùng tiếng Anh dịu dàng nói: “Anh xuất phát đây, anh đưa con bé trở về.”
Nơi cửa đăng ký, nhân viên mặt đất kiểm tra vé máy bay của ông, ở trên viết Bonnie Trần. Nhân viên mặt đất mỉm cười đăng ký cho ông: “Chúc ông lên đường bình an.”