Tay bị thương không lái xe được, Tiêu Chi Viễn đành phải gọi lái xe thuê.
Ngôn Hành Nhất như cái đuôi nhỏ lặng lẽ theo sau Tiêu Chi Viễn, theo hắn đăng ký, khâu vết thương, thanh toán tiền viện phí rồi lấy thuốc. Hai người không nói với nhau câu nào, cả ánh mắt còn chưa chạm lấy nhau một lần.
Nhưng trên đường về nhà, đôi bàn tay đan nhau chặt siết.
Hai người đã mất mấy năm để biết được suy nghĩ thật sự trong lòng người kia bằng cách thức chẳng đẹp đẽ gì, bật khóc như hai tên ngốc trong những cái ôm im lìm lặng thinh. Để rồi sau đó tất nhiên là nụ hôn thân mật quấn quýt, dù có người bị đời cười chê trơ trẽn cũng chẳng sao cả.
Tự nhiên va vào cái hôn, ôm ấp, làm tình, ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục làm tình.
Như thể muốn bù đắp cho trọn vẹn bảy năm ròng rã, cả hai bấu víu chặt lấy nhau như cặp trẻ sinh đôi không xa rời dù chỉ nửa bước.
Kết quả bất cẩn kiểu gì mà làm vết thương vừa khâu đây nứt toác ra.
Khi bác sĩ gào la lên mắng mỏ “Các anh lớn tồng ngồng ra đó rồi còn không biết đường cẩn thận một tí à. Các anh làm cái trò gì vậy”, Tiêu Chi Viễn thấy trên môi Ngôn Hành Nhất thấp thoáng nụ cười.
Cả sức khỏe cơ thể và tinh thần của Ngôn Hành Nhất, thật sự, chậm rãi từng chút, bắt đầu phục hồi như trước. Thời gian dần trôi, anh thường xuyên tươi cười, cũng bắt tay vào viết vài câu chuyện nhỏ tùy cảm hứng dưới sự cổ vũ của An Tiểu Nguyên.
Dù rằng quá trình lê thê hơn dự đoán một chút, tay Tiêu Chi Viễn cũng lành rồi. Từ ngày làm việc lại, hắn chuyển dần nơi vẽ vời về phòng làm việc —— Và dù hắn đi đâu, Ngôn Hành Nhất cũng sẽ âm thầm theo cùng, thậm chí không có việc gì làm cũng ra ban công sưởi nắng.
Những ngày trời trở lạnh, Tiêu Chi Viễn sắp xếp dành ra một khoảng không gian trống trong phòng làm việc, mua một cái sofa ngủ êm ái dễ chịu về đặt đó. Ngôn Hành Nhất sẽ thường đắp chăn ôm máy tính xách tay hoặc là đọc sách, nằm dài ra cả một ngày.
Vào một chiều cận dịp Tết Nguyên Đán, phòng làm việc dọn dẹp cuối năm. Tiêu Chi Viễn bắt đầu quét tước phòng mình, Ngôn Hành Nhất vẫn im lặng nhưng đầy hứng thú nhìn dõi mắt nhìn hắn loay hoay với đống đồ mình chưa thấy bao giờ, thỉnh thoảng hỏi han: “Cái này xài làm gì vậy em?”
Tiêu Chi Viễn xách hộp đồ dưới đáy thùng ra, nhìn anh: “Cái này chắc anh phải biết rồi.”
Ngôn Hành Nhất khẽ “hở” một tiếng.
Anh nhận đồ trong tay Tiêu Chi Viễn, vuốt ve phần nắp hộp đã cũ mèm đầy những vết trầy trụa xước xát, hoài niệm tự lẩm bẩm với bản thần: “Em vẫn giữ lại à.”
Tiêu Chi Viễn lại gần ngồi xuống cạnh anh, mở nắp hộp: “Đương nhiên là giữ rồi, với tư cách chứng cứ chứng minh anh gạt em.”
“Ầy? Anh có đâu…” Đang đỉnh hỏi vặn lại, Ngôn Hành Nhất thấy rõ ràng thứ không nên xuất hiện trong chiếc hộp này, tức thì nín bặt.
Tiêu Chi Viễn cầm tờ biên lai, mở nó ra.
Trên cột người thanh toán, ba chữ “Ngôn Hành Nhất” rõ rành rành viết lên.
“Hồi trước không biết ai nói với em đây là “đồ người ta vứt xó không dùng đến” —— Đừng nói với em đến cả chữ viết tay của mình còn không nhận ra.”
Ngôn Hành Nhất hơi chột dạ, mím môi.
“Em kiếm ở đâu ra thế, anh quên mất rồi.”
“Trong ngăn tủ chỉ kéo ra được một nửa.” Tiêu Chi Viễn để hộp sang một bên, đè anh xuống sofa.
Ngôn Hành Nhất biết rõ hắn sẽ không làm gì mình, vậy mà vẫn tỏ biểu cảm khiếp đảm.
“… Sao lại đối xử với em tốt như vậy, hửm?” Tiêu Chi Viễn hỏi như dăm dọa.
Ngôn Hành Nhất lia mắt nhìn chỗ khác: “Thấy em đáng thương quá đó.”
“À?”
“Vừa tội nghiệp vừa chẳng được ai yêu, nhìn mặt cứ như ai cũng nợ tiền mình vậy —— “
“Thật thế hả?”
” —— Chủ yếu là vì, trông mặt mũi đẹp trai thật.”
“Phải không, từ lúc đó đã thích em rồi?”
Tiêu Chi Viễn đối đáp hết sức thản nhiên, Ngôn Hành Nhất không nhịn cười nổi.
“Em đào tự tin ở đâu ra vậy không biết?”
“Em không tự tin, ở trước mặt anh đến tận bây giờ cũng chưa từng.”
Ngôn Hành Nhất không cười nữa.
“Nên anh phải cho em thôi.”
Ngôn Hành Nhất như nũng nịu, lại như trốn tránh ánh mắt nọ mà ôm chầm lấy Tiêu Chi Viễn, tựa đầu lên vai hắn.
“… Hẳn rằng anh muốn tốt thật tốt với em, để sau này em thích anh nhiều hơn nữa.”
Tuy rằng khi ấy vẫn chưa phải yêu, ngay cả cảm giác thích cũng không vượt khỏi ranh giới bè bạn. Nhưng sâu tận trong lòng vẫn muốn giữ thật chặt thiếu niên này, khiến hắn mỗi lúc một yêu mến mình hơn —— Cũng có thể chỉ vì cô đơn đã bám víu lấy lâu quá đỗi.
“Có phải anh gian xảo lắm không?”
Tiêu Chi Viễn “ừm” một tiếng, nâng mặt anh lên, hôn vào bờ môi anh.
Môi còn chưa chạm môi, giọng nói lanh lảnh “Thầy ơi em vào nha thầy” của Lý Cách Tử lẫn trong mấy tiếng gõ cửa vờ vịt rời rạc xuất hiện cùng bóng dáng thập thò bên ngoài cánh cửa vừa hé mở.
Ngôn Hành Nhất đẩy vội Tiêu Chi Viễn ra, mạnh tay hơi quá làm hắn đã lật khỏi sofa, suýt nữa đã chúi đầu vào thùng dụng cụ vẽ.
“Thầy sao vậy?!”
“Không có gì.” Tiêu Chi Viễn bình thản ngồi dậy, đóng nắp thùng lại, “Đã dọn xong rồi à?”
“Xong rồi! Thầy cần tụi em phụ một tay không?”
“Không cần, tôi cũng không dọn gì nhiều.”
“Ok thầy, vậy mình đi mua đồ ăn đi thầy.”
Tiêu Chi Viễn nghĩ một lúc, nói: “Mấy đứa ra ngoài ăn đi, tôi thanh toán.”
“Thật hả thầy.” Cách Tử hào hứng nói tên một nhà hàng buffet hải sản nổi tiếng, “Vậy tụi em đi được rồi đúng không.”
“Đi đi —— À, công việc cũng xong xuôi hết rồi, ngày mai bắt đầu nghỉ Tết.”
Cách Tử mừng rỡ muốn cất cánh bay thẳng lên trời. Cô chạy ào xuống cầu thang, trên đường không quên gọi to “Từ Lý Đại Lăng ngày mai tụi mình được nghỉ rồi. Tối nay đi ăn hải sản đê!”
Câu trả lời “Ngon lành” của Đại Lăng và “Tôi không đi” của Từ Lý cùng lúc vang lên.
“Từ Lý, sao ông không đi hoài vậy.”
“Tối nay tôi có việc.”
Cách Tử và Đại Lăng phàn nàn ngoài miệng một phen nhưng cũng không có ý ép uổng, nhanh chóng phóng tới nhà hàng hải sản.
Lát sau, Từ Lý lên tầng. Cậu thầm đưa mắt nhìn Tiêu Chi Viễn một chút rồi dời mắt đi ngay, hạ nhỏ giọng: “Chào thầy, không còn việc gì nữa thì em về ạ.”
“Ừm, vất vả rồi, về nhà đi.”
Từ Lý gật đầu, nhoáng cái đã đi mất.
Từ lần mất bình tĩnh to tiếng với Tiêu Chi Viễn, Từ Lý không còn nói chuyện quá nhiều với hắn. Mặc dù sau đó cậu đã xin lỗi về thái độ của mình, nhưng cũng không cảm thấy lời nói của mình có lỗi gì. Tiêu Chi Viễn không trách cậu, còn cảm thấy có lỗi vì đã làm cậu lo lắng. Chỉ là nghe Tiêu Chi Viễn nói vậy, Từ Lý càng nhíu chặt mày hơn.
“Tối nay mình ăn gì đây anh?”
Tiêu Chi Viễn hỏi mà không nhận được câu trả lời. Hắn quay lại, phát hiện Ngôn Hành Nhất đang trân trân nhìn ra cửa không biết đang nghĩ ngợi gì.
“Hành Nhất?”
Anh bừng tỉnh: “A hả, không có gì.”
“Không có gì nghĩa là rất có gì.” Tiêu Chi Viễn ngẩng mặt lên, “Không cho anh giấu chuyện trong lòng.”
Ngôn Hành Nhất lắc đầu: “Không phải, không có đâu. Chờ anh nghĩ một chút rồi nói với em sau, còn chưa nghĩ ra em đã ngắt ngang mất tiêu.”
“Anh còn trách em nữa hả?”
Nhìn Ngôn Hành Nhất cười rộ lên, Tiêu Chi Viễn lấn lướt ngả người tới, muốn làm tiếp chuyện ban nãy còn đang dở dang. Ngôn Hành Nhất hạ nhỏ giọng bảo “Em còn chưa khóa cửa kia kìa”, chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm trong đôi môi bị khóa kín.