Đau quá.
Mặc dù đau đớn không ngừng lan ra từ cánh tay, nhưng Tiêu Chi Viễn không mảy may có ý định giãy ra.
Tay Ngôn Hành Nhất đang run, run lẩy bẩy liên tục.
Không biết vì dùng quá sức hay vì sốt ruột.
Anh nhìn Tiêu Chi Viễn, như thể muốn tường tận được suy nghĩ gì từ gương mặt ấy, cứ vậy đăm đăm nhìn không thôi.
Mà rõ là đang làm chuyện cố tình đến cực điểm, sao biểu cảm của anh lại đáng thương như vậy.
Thật ra trong lòng anh sợ chết mất đúng không.
Tiêu Chi Viễn khe khẽ thở dài.
Trước đây hắn cứ cho rằng mình hiểu Ngôn Hành Nhất. Khi khát, khi đói bụng, khi buồn ngủ, khi muốn làm tình, Ngôn Hành Nhất không cần phải nói, chỉ cần một cái liếc mắt là đủ để hắn cảm thấu.
Tiêu Chi Viễn tự mãn rất sâu đậm với điều này. Hắn nghĩ mình là người hiểu anh nhất trên đời.
Cho đến ngày chia tay, hắn mới nhận ra mình không hề hiểu.
Đến tận ngày hôm nay cũng vẫn không hiểu.
Không ai biết được với tình trạng bất thường của Ngôn Hành Nhất những ngày hiện tại một giây tiếp theo anh sẽ làm gì. Có khi anh im lặng, đôi lúc cuồng loạn phát điên lên —— Trái lại, đó là khi anh biết rõ bản thân mình muốn gì.
“Hành Nhất,” Tiêu Chi Viễn đặt tay bên kia lên hông anh.
Cơ thể ấy thoáng run lên.
“Nếu chỉ vậy, thì chưa đủ.” Tiêu Chi Viễn đáp, “Sức anh còn quá yếu.”
“Anh muốn làm gãy nát xương bàn tay, hoặc đứt dây thần kinh —— Để em hoàn toàn không cầm bút được nữa, cả tay trái cũng phải bóp nát.”
Áp lực phủ lên vết thương nơi lỏng trong nháy mắt, rồi lại siết chặt.
“Em nghĩ anh không làm được…?” Ngôn Hành Nhất như bị chọc đến độ nổi giận rồi, cánh môi mấp máy run rẩy.
“Nếu anh làm được, em sẽ rất vui đó. Còn nếu anh chỉ làm ra dáng một chút thôi, em sẽ giận.”
Tiêu Chi Viễn nhẹ nhàng nói.
Hắn nhận ra nhịp thở của anh trở nên gấp gáp dồn dập, tay dần không còn chút sức nào nữa.
“Vì sao?”
Ngôn Hành Nhất không đáp.
“Nói cho em biết lý do, em sẽ chặt hai tay cho anh.”
“Nói.”
Biểu cảm của Ngôn Hành Nhất nói cho hắn biết, anh sợ sệt.
“Nói đi!”
Mà đối diện với một Ngôn Hành Nhất nhát gan thế ấy, Tiêu Chi Viễn không thể kiềm chế, tức giận.
Trong tâm trí có giọng nói vang vọng tự nhủ với chính bản thân hắn: Không được ép anh ấy, không được ép anh ấy, phải dịu dàng, phải dịu dàng thêm một chút, đừng dọa anh.
Đang lúc nghĩ như thế, hắn nắm ngược lại cổ tay Ngôn Hành Nhất dễ như bỡn, bức thúc anh nói sự thật cho mình.
Hắn muốn giam hãm Ngôn Hành Nhất ở bên cạnh mình, kể cả lợi dụng sự hổ thẹn áy náy của anh với hắn cũng chẳng sao cả. Dù bằng bất thủ đoạn nào, bất kỳ cái cớ gì, hắn có thể làm mọi trò hèn hạ đê tiện nhất. Mặc kệ cái kim trong bọc sẽ lòi ra khỏi bọc vào lúc nào, chỉ cần có thể giữ Ngôn Hành Nhất ở bên mình là được.
Tiêu Chi Viễn đã hối hận hằng vô số lần, hối hận tại sao mình không làm điều này từ sớm.
Anh có đau đớn khốn khổ đến mức muốn chết đi, thì cũng là chết vì em.
Thời điểm Ngôn Hành Nhất dựa dẫm vào hắn đến mức thành bệnh, thì hắn cũng hiểu ra rồi, bởi vì cảm giác vui sướng của hắn trước sự ỷ lại đó cũng chẳng bình thường hơn ai.
Đó là lý do mà hắn có thể khoan nhượng chấp nhận tất cả hành vi dù là quá đáng đến mức nào của Ngôn Hành Nhất. Hắn muốn nghe lý do anh không nói ra miệng kia.
Và cả câu nói trong giấc mơ hắn.
“Anh vẫn yêu em.” và, “Đừng rời bỏ anh.”
“Tại sao không nói?”
Ngôn Hành Nhất sợ hắn giận, điều này Tiêu Chi Viễn có thể khẳng định. Ngôn Hành Nhất bất thường này rất quan tâm hắn, nên hắn mới rất tự tin vặn ép cho ra câu trả lời.
“Không có tác dụng đâu…”
Giọng anh thấp đến mức Tiêu Chi Viễn tưởng mình nghe lầm.
“Có nói cũng bằng vô ích.”
“Vì sao.”
“Vì em không làm được.” Ngôn Hành Nhất nhìn chằm chặp một điểm nào đó trên cơ thể hắn, hạ thật nhỏ giọng lặp lại: “Em không làm được.”
Tiêu Chi Viễn không hỏi “Em không làm được gì”. Hắn biết.
“Anh không tin em. Đến tận giờ phút này anh vẫn chưa từng tin em một lần nào ư?”
Ngôn Hành Nhất ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng: “Tôi không tin.”
Tiêu Chi Viễn không nói gì thêm nữa, kiềm chế cơn phẫn nộ lẳng lặng chờ lời giải thích.
“Một ngày nào đó em sẽ rời khỏi tôi, một ngày nào đó.” Giọng Ngôn Hành Nhất vừa khẽ vừa chậm rãi, như đang giảng một bài học nào đó cho Tiêu Chi Viễn, “Có lẽ là xế chiều hôm nay, có lẽ là ngày mai, em sẽ đột ngột rời bỏ tôi.”
Anh cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay Tiêu Chi Viễn, sắc máu từ từ lan ra, thấm đẫm từng lớp băng gạc.
“Em phải làm gì anh mới tin em?”
“…” Ngôn Hành Nhất nhìn hắn thật lâu, trả lời một nẻo: “Chỉ có em là không được.”
Trái tim Tiêu Chi Viễn bắt đầu đông cứng lại.
Người đàn ông với vẻ vẻ mặt vô tội này, đang nói lời tàn nhẫn nhất, làm chuyện tàn nhẫn nhất trên đời.
“Vì sao em không được?”
Ngôn Hành Nhất ngẫm nghĩ một lúc: “Em khác.”
“Khác chỗ nào.”
“Chỗ nào cũng khác biệt.”
Tiêu Chi Viễn không muốn kiềm chế nữa.
“Ngôn Hành Nhất, em hỏi anh một lần nữa —— Tại sao anh không tin em?”
Có lẽ câu chất vấn của hắn đã làm dây cung tỉnh táo cuối cùng trong đầu anh đứt gãy. Anh bất chợt giãy khỏi vòng kiểm soát của hắn, nhào tới bắt lấy khuôn mặt hắn.
“Chỉ em là không được! Tôi đã nói chỉ riêng em là không được!”
“Em không giống họ! Em khác cậu ta! Cho nên em không bao giờ được!!! Em đừng mơ tưởng chuyện dối gạt tôi, tôi sẽ không cho em có được cơ hội lừa tôi!!”
“Em sẽ nghĩ rằng tôi đang trói buộc em! Nghĩ tôi quá khủng khiếp nặng nề! Nghĩ tôi xấu xa! Nghĩ tôi là tên phế vật, cặn bã, một thằng đàn ông nhơ nhuốc không biết xấu hổ, một đứa con trai đồng tính luyến ái chỉ biết bôi tro trát trấu vào mặt gia đình! Nghĩ rằng em không nên ở bên rồi, để sau đó em nghĩ cách vứt bỏ tôi!”
Tiêu Chi Viễn nghe đến đây, chợt nhớ đến lời Phương Tư từng nói: Lý do em ấy chia tay cậu, có lẽ là vì quá nhút nhát sợ hãi.
Hắn đã từng nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần lý do vì sao Ngôn Hành Nhất không tin tình cảm của hắn.
Nhỏ tuổi hơn anh, không đủ trưởng thành, không đủ ân cần săn sóc, những hiểu biết về anh của hắn luôn thua kém Chu Cẩm, trắng tay không có gì cả, không tạo cho anh cảm giác đủ an toàn —— Là cái nào? Hay là tất cả?
Hắn nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nguyên nhân chắc chắn là nằm ở mình, chưa bao giờ nghĩ nó thuộc về Ngôn Hành Nhất.
Người anh đã từng thân thiết nhất, người anh đã từng yêu nhất; từng chút, từng chút một hủy hoại tất cả tự tin và ánh hào quang trong con người anh. Từng ngày từng giờ sống bị phủ nhận, bị ngó lơ xếp xó, bị trút giận, bị chỉ trích; tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên đầu một mình Ngôn Hành Nhất anh.
Sau đó, tự tay anh phá hủy chính mình.
Không phải anh không tin tưởng Tiêu Chi Viễn, mà anh không tin bản thân mình —— Không tin Tiêu Chi Viễn sẽ yêu một con người như vậy, không tin một mai mình sẽ được Tiêu Chi Viễn yêu thương dài lâu.
Anh sợ Tiêu Chi Viễn thất vọng về mình, sợ hãi một tương lai Tiêu Chi Viễn sẽ rời bỏ mình đến cực độ.
Cũng vì vậy mà ai cũng có thể bỏ tôi mà đi, chỉ có em là không được. Chỉ có mình em thương tôi, dù tôi dùng thủ đoạn tàn nhẫn vẫn muốn ở lại bên tôi, thì em hận tôi cũng chẳng sao cả.
Đó mới là điều Ngôn Hành Nhất muốn nói.
Nếu không phải do chính miệng Ngôn Hành Nhất nói ra, có vĩnh viễn Tiêu Chi Viễn cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới.
“Vậy nên, năm ấy cũng vì lý do này mà anh muốn vứt bỏ em trước?”
“… Phải.” Không biết Ngôn Hành Nhất đang khóc hay đang cười, biểu cảm rúm ró vặn vẹo đầy kỳ quái, “Đúng là em nghĩ tôi vừa ích kỷ vừa đê tiện…”
“Chỉ bấy nhiêu thôi ư, bây giờ để em phá nát tay phải thì chẳng phải em sẽ không rời bỏ anh rồi à? Chẳng lẽ anh không còn yêu cầu nào độc ác hơn?”
Nghe hắn nói vậy, Ngôn Hành Nhất bật phắt dậy, cơ thể run bần bật như co quắp lại với nhau, chậm chạp rụt về sau.
“Tôi làm em chịu hết nổi rồi đúng không…!”
Tiêu Chi Viễn vừa lắc đầu vừa bắt Ngôn Hành Nhất đang gào khóc chói tai muốn chạy trốn kia lại.
“Anh lúc nào cũng vậy! Lúc nào cũng chạy trốn một mình, không nghĩ đến em dù chỉ một lần!” Tiêu Chi Viễn giữ vai Ngôn Hành Nhất lại, ép anh nhìn mình, “Nếu anh quan tâm em đến thế thì để em biết đi. Tay cũng được, chân cũng được, em cho anh tất cả. Chỉ cần em có anh muốn cái gì cũng được! Anh không thể cố chấp với em thêm một chút được sao anh… Năm ấy em rời đi với tâm trạng thế nào anh biết không? Phải nhìn anh đi cùng anh ta với tâm trạng thế nào anh biết không? Anh không biết! Anh không biết gì cả!”
“Anh nghĩ mình sống ti tiện hèn mọn, còn em thì sao?!”
“Ngôn Hành Nhất… bao nhiêu năm như vậy tất cả những gì em cầu xin chỉ là một câu nói của anh mà thôi…!”
Tiêu Chi Viễn còn muốn nói rất nhiều, rất nhiều nữa. Hai người họ một người sợ hãi, một người trốn chạy, sơ sẩy chút nữa thôi đã trở mặt thành thù. Vậy mà, vậy mà thứ chôn sâu tận cùng nơi trái tim chỉ có bóng dáng người còn lại.
“Đừng chạy trốn nữa, coi như em van nài anh… Một câu nói của anh là đủ điều khiển cả cuộc đời em, chẳng phải em mới là người nên sợ hãi hơn anh sao…?”
“Chi Viễn…”
Hai chữ ấy như rút cạn sinh lực trong anh. Và rồi Ngôn Hành Nhất vẫn cứ cố gắng, nói trọn mấy chữ mình chẳng dám nói kia ra.
“… Đừng rời bỏ anh.”
Đừng bỏ anh đi, đừng rời xa anh, đừng để anh lại. Tiếng khóc rấm rứt như dòng thác lũ bất thình lình xé tan miệng đập, Ngôn Hành Nhất giải phóng toàn bộ nỗi sợ —— Song cũng là niềm khát khao nguyện ước đè nặng nơi đáy lòng.