Cận Tết trời đổ một trận tuyết đóng thành lớp dày chừng mười mấy centimet, ngay cả việc mở cửa nhà cũng trở nên khó khăn. Vì vậy Tiêu Chi Viễn không kịp đợi người ta đến dọn dẹp, cầm cây chổi rễ cỡ lớn trong phòng làm việc ra quét gọn tuyết đọng bên ngoài, Ngôn Hành Nhất làm trợ thủ ngay bên.
Làm từ giữa trưa đến tận xế chiều, cả hai mệt bở hơi tai người ngợm toát hết mồ hôi.
“Mình đắp hình đi em.” Ngôn Hành Nhất nhìn đống tuyết chói ngời lấp lánh dưới ánh mặt trời, cảm thấy cứ để thế thôi thì tiếc thật.
“Anh nói thật à?”
“Thật luôn mà.”
Chạng vạng tối, An Tiểu Nguyên tạt sang ăn lẩu, dành ra tận mấy phút đồng hồ chiêm ngưỡng hai công trình bằng tuyết trước cửa nhà.
“Hai ông bị thần kinh à!” Sau nhiều phút thẩm định, anh ta rút ra kết luận như vậy.
Phía bên tay trái có rất nhiều quả cầu tuyết to nhỏ ngổn ngang xếp chồng lên nhau. Ngoài ra có thể thấy rất xếp được một nửa thì chủ nhân bỏ ngang, chiếu lệ chồng mấy đống tuyết không ra hình ra dạng gì tới đỉnh.
Bên phải thì ngược lại, trên mặt đất là những khối lập phương có kích cỡ và hình khối hoàn toàn đồng nhất, từng góc cạnh thẳng thớm chuẩn xác như được đo bằng thước. Chúng được xếp thành hình kim tự tháp cực kỳ đẹp mắt.
Cứ vậy đến khi an tọa trên sofa, biên tập viên An nhăn mày nhíu trán nhìn hai người:
“Đúng là đôi bạn chung phòng bệnh cùng tiến.”
Ngôn Hành Nhất cười đến là vui vẻ: “Đố cậu biết tôi làm cái nào đó?”
“Câu hỏi của cậu đếch khác gì đang sỉ nhục trí thông minh của ông đây nhá.”
So với hình thức chăm sóc hệ bảo mẫu toàn thời gian của Tiêu Chi Viễn, cách giao tiếp của An Tiểu Nguyên với Ngôn Hành Nhất vẫn y hệt như trước.
Nổi điên ăn tục nói phét không thiếu cái nào.
Tiêu Chi Viễn từng uyển chuyển đưa ra nỗi lo lắng của mình, hắn nói anh có thể nào nhẹ nhàng với Ngôn Hành Nhất hơn một chút được không.
“Cậu thế là cẩn thận hơi bị quá mức rồi đấy.” An Tiểu Nguyên trả lời hắn thế này: “Đương nhiên tôi cũng hiểu cậu lo lắng điều gì, nhưng cũng đâu tội tình gì phải nhất thiết cẩn thận từng li từng tí một như thế. Tôi cảm thấy cứ để thế này nhiều khi còn làm cậu ấy thấy thoải mái hơn chút chút.”
Thực tế chứng minh, An Tiểu Nguyên là người tỉ mỉ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Là kiểu người mà ngay cả cách xử lý thứ ngôn ngữ tục tĩu cũng nắm gọn trong tay.
Rất lâu về sau, Ngôn Hành Nhất nhận được điện thoại giục bản thảo của An Tiểu Nguyên. Anh thoáng sững sờ.
“Ầy… bây giờ tôi đâu có đang làm việc nhỉ.”
Nghĩa trên mặt chữ, tôi đã nghỉ viết cả năm trời rồi, cậu còn giục làm quái gì?
“Đương nhiên tôi biết hiện tại cậu không làm việc rồi. Thế sau này cậu tính nghỉ luôn thật hả?”
“Cũng không hẳn. Là vầy, bây giờ, hình như, viết —— “
Ngôn Hành Nhất cực kỳ khó khăn, không sắp xếp từ ngữ được cho ra hồn.
“Đừng có nói với tôi cậu không viết được.”
“Ầy…”
“Đừng ấy ớ nữa, tôi có giao bài tập về nhà cho cậu đâu. Dù chỉ là nhật ký thôi cậu cũng phải ráng mà kiên trì viết mỗi ngày.”
“Nhật ký của tôi không cho cậu xem được đâu à…”
An Tiểu Nguyên đầu bên kia điện thoại hít vào một hơi: “Mẹ nhà cậu… đừng ỷ đang dưỡng bệnh mà dám thách thức giới hạn của ông!”
Ngôn Hành Nhất hỏi biên tập viên An: “Chẳng lẽ giờ trong tay cậu không có ai cho cậu chửi mắng mỗi ngày hả?”
“Nói cái gì kỳ vậy, chí ít tôi cũng là độc giả trung thành của cậu hẳn hoi nhé.”
“Thái độ có giống thế xíu nào đâu.”
“Tôi yêu cậu mà cậu còn không biết hay gì?”
“Tôi chả biết đấy.”
“Đừng quậy, chẳng phải đã thống nhất là giấu giếm cho kỹ người đàn ông của cậu và cô dâu của tôi à.”
Đây là lần đầu tiên Ngôn Hành Nhất không nhịn được bật cười nắc nẻ lúc đang nói chuyện điện thoại.
Nói thật ra, Tiêu Chi Viễn cảm thấy hơi đố kị với An Tiểu Nguyên.
Kể từ đó, thường không có việc gì An Tiểu Nguyên cũng gọi điện thoại cho Ngôn Hành Nhất than trời trách phận. Có lúc là tâm sự chuyện vợ mình bắt đầu viết tiểu thuyết ngôn tình các thứ, sống chết muốn nghe mình bình phẩm, mà nhận xét thật thì sẽ ăn đập tại chỗ. Khi lại phàn nàn cậu thực tập sinh vừa đến hống hách kiêu ngạo chẳng thèm coi ai ra gì hết. Rồi cái USB chứa cuốn vừa biên xong bị đồng nghiệp thó đi đâu rồi không biết.
Thỉnh thoảng anh sẽ ra ngoài ăn bữa cơm với An Tiểu Nguyên, hoặc đến nhà ăn như hôm nay.
Vừa năm giờ hơn, vợ An Tiểu Nguyên khệ nệ xách mấy túi thịt bò với trái cây từ siêu thị đến.
“Coi hai vợ chồng các cậu thua kém nhau chưa kìa, có người còn dám ưỡn mặt đi tay không tới cửa cơ ấy.”
Thế là ròng rã suốt hết bữa cơm đến tận lúc rời đi, An Tiểu Nguyên bị Ngôn Hành Nhất vừa khôi phục phái võ miệng rủa xả nói xấu tới tấp.
Vài ngày trước Tết, Ngôn Hành Nhất bận rộn lạ thường.
Anh sắm sửa chuẩn bị khá nhiều đồ Tết định đến thăm nhà dì ở với mẹ mấy ngày. Dù vẫn còn dư âm chuyện con trai cả ly dị, mọi người ăn ý không ai nhắc đến. Thấy tinh thần mẹ không tệ lắm, Ngôn Hành Nhất cũng yên lòng.
Hôm giao thừa ấy, Phương Tư đưa Tiểu Tuyển Minh đến ăn cơm với Ngôn Hành Nhất trước khi về nhà ngoại. Lúc đến chị đi xe khách, nên bữa trưa xong Tiêu Chi Viễn lái xe đưa hai mẹ con đến bến xe và xách đồ giúp.
“Chi Viễn.” Từ lúc thân thiết hơn, Phương Tư cũng gọi tên hắn như Ngôn Hành Nhất vẫn gọi, “Thật sự cảm ơn em nhiều lắm. Mặc dù chị cũng biết em không quan tâm lời cảm ơn này.”
“Chị đừng nói vậy.” Vì đường phía trước tuyết rơi dày, Tiêu Chi Viễn lái xe hết sức cẩn thận, “Em cũng phải cảm ơn bên cạnh anh ấy còn có những người bạn như chị và biên tập An, mọi người đã giúp đỡ rất nhiều.
“Nhưng bọn chị cũng không giống em được, hay là phải nói dù chị có thân thiết với em ấy thế nào đi nữa cũng không thể đối xử và đặt em ấy lên vị trí quan trọng nhất như em.”
Mà vị trí kia trong lòng mỗi người đều chỉ có một mà thôi.
Phương Tư nói vậy còn bao hàm cả ý muốn thử nghiệm. Ngay cả khi đã tiếp xúc với Tiêu Chi Viễn đến giờ này, chị vẫn muốn chứng thực liệu Tiêu Chi Viễn có thể trở thành người bên cạnh ủng hộ Ngôn Hành Nhất đến sau cùng không —— Chí ít, chị muốn nhận được một lời xác nhận từ chính hắn.
Tuy chị biết thật ra điều này chẳng có ý nghĩa gì.
Tiêu Chi Viễn lờ mờ nhận ra, nhưng hắn không nói được mấy lời đường mật có cánh, chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Yên tâm, nếu mai mốt có ngày hai đứa nháo nhào đòi chia tay thì chị sẽ không thiên vị Hành Nhất đâu.”
Lý do chia tay bảy năm trước Phương Tư đào bới từ chính miệng Ngôn Hành Nhất ra. Chị hiểu hết mọi chuyện, cũng bày tỏ thái độ hoàn toàn không đồng tình của mình.
Nhưng chị thấu hiểu sâu sắc, rằng nỗi bất an bén rễ sâu trong lòng Ngôn Hành Nhất sẽ không vì hiện tại đã có Tiêu Chi Viễn bầu bạn mà biến mất dễ dàng. Không chỉ Ngôn Hành Nhất, mà ẩn núp trong bất cứ trái tim đang yêu nào cũng luôn khắc sâu niềm sợ hãi một ngày sẽ mất đi người kia.
Người mình yêu nhất kia, cũng là nỗi âu lo đáng sợ nhất.
Tiêu Chi Viễn tiễn mẹ con Phương Tư lên xe, cất túi xong xuôi, rồi lại nhìn chiếc xe đi khuất mới quay về xe mình.
Con đường trống vắng không còn bóng ai, cửa hàng hai bên đóng quá nửa, bầu trời lại tuôn vài đợt tuyết nhỏ vụn trắng xóa. Tiêu Chi Viễn tăng vận tốc xe, về tới nhà trước khi sắc trời vừa bắt đầu sập tối.
Ngoài cổng, Từ Lý đã nghỉ Tết khá lâu rồi đang đứng bất động như pho tượng đồng.
“Từ Lý?”
Nghe thấy giọng Tiêu Chi Viễn, Từ Lý đang thẫn thờ đứng trơ ra đó bừng tỉnh.
Hắn lại gần, phát hiện mái tóc cậu đã đọng một lớp tuyết mỏng, xem ra đã đứng đây được một lúc rồi.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Từ Lý sờ lên môi mình, như hạ quyết định cực trọng đại nào đó thốt ra:
“Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy.”
“Thế vào nhà đã…”
“Em không vào.” Từ Lý quả quyết từ chối, “Em muốn nói riêng với một mình thầy.”
“Vào phòng làm việc vậy.” Tiêu Chi Viễn quay sang đi vào, Từ Lý im ắng theo chân. Đã khá lâu rồi không có ai vào phòng làm việc, lắp đủ hệ thống sưỡi vẫn cứ thấy rét buốt. Tiêu Chi Viễn vừa vào cửa đã tìm ngay đồ bấm máy sưởi trong huyền quan.
Từ Lý đột ngột ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
“Thầy ơi, không thể là em sao?”
Một Từ Lý luôn tỉnh táo và đầy tự tin, thế mà giờ phút này giọng run run như sắp òa lên khóc.
Tiêu Chi Viễn không phải chưa từng nhận ra tình cảm của Từ Lý. Hay chính xác hơn hắn đã phát hiện từ rất lâu trước đây rồi —— Từ Lý giống hệt hắn bảy năm về trước.
Muốn giấu giếm, nhưng hóa ra lại rõ ràng đến vậy.
Có phải Ngôn Hành Nhất bảy năm trước ấy cũng giống hắn bây giờ, âm thầm phát hiện tình cảm vụng về của hắn trước đó rồi ư?
“Không phải thầy Quân Tửu thì không được sao? Thầy… em yêu thầy hơn người đó mà!”
Vòng tay Từ Lý ngày một lạnh lẽo, nhưng Tiêu Chi Viễn lại từ từ gỡ hai cổ tay nọ ra, quay người đối mặt với cậu.
“Đúng, không phải anh ấy thì không thể là ai khác.”
Nghe vậy, Từ Lý bất chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Chi Viễn: “Tại sao?!”
Có rất nhiều lý do để nói, cũng có thể là không có lý do nào cả. Và dù cho bây giờ có giải thích từng lý do ra đi chăng nữa cũng bằng vô nghĩa.
Nên Tiêu Chi Viễn không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Từ Lý.
“… Vì thầy Quân Tửu mà thầy… thầy không quan tâm đến điều gì khác nữa?! Tay không bao giờ cầm bút được nữa cũng không sao cả?! Trước đây thầy không phải vậy, rõ ràng thầy đã từng nói đó là điều quan trọng nhất cuộc đời thầy, dù ra sao cũng không bao giờ buông bỏ! Nhưng bây giờ thì sao? Thầy còn nghĩ như thế không?! Có không!”
Không rõ vì tức giận hay vì đau buồn mà mắt Từ Lý đỏ ngầu. Cậu sụt sịt mũi, cố gắng nói từng từ từng chữ cất giữ nơi tận đáy lòng mình.
“Ngày nào cũng vậy, em không ngừng, không ngừng, không ngừng luyện tập. Em hy vọng một tương lai nào đó mình có thể trở nên xuất sắc như thầy ngày hôm nay và được đứng ở vị trí như của thầy vậy! Không một ngày nào em không đeo đuổi với đến thầy!”
“Vì sao thầy Quân Tửu lại xuất hiện… tại vì sao… sao thầy lại yêu một người ích kỷ như vậy. Rõ ràng thầy ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình chứ không bao giờ nghĩ đến thầy hết!”
Phải, tôi cũng cảm thấy thế. Quỷ ích kỷ chỉ nghĩ đến cái chết để được giải thoát.
Tiêu Chi Viễn không biết nên nói gì an ủi mới làm Từ Lý thấy dễ chịu hơn —— Nếu là Hành Nhất của ngày trước, hẳn rằng anh có cả một núi lớn những lời êm tai trong lòng bàn tay mình nhỉ.
Vậy nên, điều duy nhất Tiêu Chi Viễn có thể làm lúc này là nghiêm túc cho cậu một câu trả lời chắc chắn.
Về đến nhà, Ngôn Hành Nhất đang đổ kẹo vào cái khay mới mua.
“Em gặp được Từ Lý rồi hả?”
“Ừm.”
“Cậu ấy một hai kiên nhẫn chờ em về được thì thôi, có nói thế nào cũng không chịu vào nhà.”
Tính tình của Từ Lý đúng là vậy thật.
“Nói chuyện xong rồi?”
“Xong xuôi.”
Ngôn Hành Nhất gật gật, lấy cái hũ khác ra bày hạt dưa đậu phộng.
Tiêu Chi Viễn muốn hỏi anh “Từ Lý đã nói gì với anh phải không” nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng. Mà Ngôn Hành Nhất cũng không hỏi câu nào chuyện giữa hắn và Từ Lý.
Bữa tối là mâm sủi cảo đã gói từ trước. Vừa sáu giờ, tiếng pháo nổ ì đùng vang vọng không ngớt. Rồi khi chuông mười hai giờ điểm, tràng pháo giòn giã lớn đến mức át cả giọng trong ti vi.
Ngôn Hành Nhất hồ hởi mặc áo khoác thật dày vào phóng ra đường lớn “coi bắn pháo hoa miễn phí.” Tiêu Chi Viễn cũng chạy theo anh nhìn ngó tới mức lạnh muốn đóng băng hết cả người thành cục đá mới ngốc nghếch chui về nhà. Hắn bọc kín chặt anh trong ổ chăn, lát sau mình cũng lăn vào.
Hồi cao trào qua đi, Ngôn Hành Nhất cúi xuống ngắm nghía gương mặt của Tiêu Chi Viễn, nói:
“Từ Lý thích em à?”
Tiêu Chi Viễn khẽ chau mày. Vẻ mặt nọ của hắn làm Ngôn Hành Nhất nhẹ bật cười: “Anh phát hiện ra lâu rồi nhé, em ngốc mấy cũng phải nhìn ra chứ?”
Bởi vậy nên cả ngày hôm nay anh mới không nói gì phải không?
“Hôm nay anh đã nói với Từ Lý mấy lời rất quá đáng. Nói cho đúng ra, là nói về em rất quá đáng.”
“Anh nói cái gì?”
Ngôn Hành Nhất im lặng nhìn hắn thật lâu, chậm rãi cất lời:
“Cậu ấy hỏi tại sao anh cứ làm em đau, tại sao lại ràng buộc em. Anh trả lời, phải, anh sẽ không từ thủ đoạn để giữ em bên mình. Nếu một ngày em muốn rời bỏ anh, anh sẽ đi chết. Em đi thật, anh sẽ chết thật.”
Tôi ích kỷ lắm đúng không, vô cùng đáng sợ khủng khiếp đúng không? Anh đã hỏi như vậy.
Tiêu Chi Viễn nhớ câu trả lời mình dành cho Từ Lý.
“Tôi biết anh ấy ích kỷ, bởi vì tôi cũng vậy.”
” —— Nếu không là anh ấy thì không thể là ai khác. Tôi không cách nào cho cậu biết lý do vì sao phải là anh ấy mà không phải cậu, bởi vì chính tôi cũng không hiểu rõ. Tôi chỉ có thể nói, cả thế giới này chỉ duy nhất một người ảnh hưởng đến tôi được thế ấy, chỉ có một mình anh.”
Tiêu Chi Viễn mơn trớn gò má anh, lướt qua cần cổ, cuối cùng áp lòng bàn tay vào ngực.
Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim đập của Ngôn Hành Nhất, vội vàng, mà nồng nàn nóng cháy.
Anh ấy rụt rè.
Cầm lấy tay Ngôn Hành Nhất, hắn cũng áp lòng bàn tay anh lên ngực trái mình.
Hành Nhất, em cũng vậy.
Ích kỷ thêm một chút nữa, đáng sợ thêm một chút nữa, cố chấp với em thêm một chút nữa đi.
Để có thể làm trái tim này bồi hồi đập mãi như phút giây hiện tại,
Để em cảm thấy rằng cuộc sống này còn ý nghĩa,
Để khiến em sợ hãi những mất mát rời xa,
Quá khứ và tương lai, cũng chỉ có mỗi mình anh mà thôi.