Chương 550 LỜI TUYÊN BỐ BÁ ĐẠO - EM LÀ CỦA TÔI
Yêu đương… vụиɠ ŧяộʍ?
Cụm từ này hệt như một tia sét giáng xuống đầu cô, đánh vào tận linh hồn. Toàn thân cô run rẩy, cô rụt tay lại, bấu chặt lấy cánh tay Cố Hạo Đình: “Sau này em thành vợ Duật Nghị rồi, chúng ta cũng thế này sao?”
Cô không muốn mang thân phận vợ người khác để làm chuyện này với hắn, vì như thế chẳng khác nào một con đàn bà lăng loàn. Lương tâm cô không cho phép điều đó.
Mắt Cố Hạo Đình đanh lại, đôi con ngươi sâu hun hút đầy vẻ lạnh lùng chết chóc, khóa chặt lấy cô. “Thế em định làm vợ cậu ta rồi sẽ một lòng trung trinh với chồng, ngủ với cậu ta rồi sinh con cho cậu ta phải không? Hay là em đã tính toán kỹ càng, đến bên cậu ta rồi sẽ cắt đứt mọi quan hệ với anh, không bao giờ qua lại nữa?”
“Em sẽ không ngủ với anh ta đâu, cũng sẽ không sinh con cho người ta. Chỉ là…” Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, rũ mắt, lát sau mới bối rối nói khẽ: “Em cảm thấy… thật trơ trẽn.”
Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên: “Ở với anh là trơ trẽn à? Em đừng quên, mọi chuyện thành ra thế này là do chính em lựa chọn. Bây giờ lại bảo với anh là trơ trẽn hả?”
Hoắc Vi Vũ cắn ngón tay cái, chột dạ hỏi: “Nhỡ chúng ta bị phát hiện thì mọi người sẽ nghĩ gì về anh?”
“Anh sẽ không để em làm vợ người ta. Em là của tôi.” Cố Hạo Đình gằn giọng, mắt đỏ ngầu tức tối. Chỉ nghĩ đến cảnh cô và Duật Nghị tình chàng ý thϊếp, cười cười nói nói là hắn muốn phát điên luôn rồi, trong lòng còn thấp thoáng chút lo âu và hoảng hốt. Hắn chưa bao giờ có cảm giác mông lung thế này, dù là lúc đối mặt với kẻ địch mạnh cũng không.
Hắn hôn lên môi cô, luồn lưỡi vào khoang miệng cô càn quét với khí thế dũng mãnh. Chỉ khi có cô bên cạnh, hắn mới cảm thấy vững dạ. Cố Hạo Đình dùng tay trái ghì chặt gáy cô, không cho cô chút cơ hội chối từ nào.
“Ư!” Hoắc Vi Vũ đau đến nỗi ứa nước mắt, toàn thân căng chặt, tay bấu chặt lấy cánh tay hắn.
Cố Hạo Đình gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, không vội cử động mà khàn giọng bảo: “Em có cảm nhận được không? Nơi ấy cũng là của anh.”
“Sao vẫn đau thế?” Hoắc Vi Vũ nín thinh chốc lát, “Đã làm mấy lần rồi cơ mà?” Bạn đang đọc truyện tại
Cố Hạo Đình mềm lòng thương tiếc, hôn nhẹ lên môi cô đầy yêu thương: “Sau này luyện tập nhiều cho quen đi. Không được nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa, chỉ cần nhớ rằng em là vợ anh là đủ rồi, đừng hòng mơ tưởng đến những thằng đàn ông khác.”
Hoắc Vi Vũ nhìn dáng vẻ bá đạo của hắn, không hề thấy ghét mà trong lòng còn cảm thấy ấm áp, vui sướng vô cùng. Cô thả lỏng cơ thể, hai chân quặp lấy eo hắn, thề thốt: “Em nhất định sẽ không làm thái tử phi đâu. Em chờ anh.”
“Ngoan lắm.” Cố Hạo Đình dịu giọng hơn hẳn.
Khi cả hai hòa vào nhau, bóng mây u ám trong lòng hắn đã bị quét sạch, tâm trạng dần tốt lên.
Được rồi, hắn thừa nhận là hắn ghen. Lúc trông thấy Duật Nghị bịt tai cô mà cô không đẩy ra, hắn rất khó chịu. Lúc thấy cô với Duật Nghị thì thầm to nhỏ với nhau trong vườn hoa, hắn cũng rất khó chịu. Nhất là lúc biết đồ ăn được đem vào phòng họ bị bỏ thuốc, hắn như muốn phát điên. Chỉ nghĩ đến chuyện nhỡ cô ăn vào rồi lên giường với Duật Nghị là máu trong người hắn như muốn sôi trào, trái tim như bị gai nhọn quấn lấy, gai đâm sâu vào máu thịt.
Hắn phẫn nộ vô cùng, thế nên mới nói với ngữ điệu quái gở như vậy. Nhưng giờ thì tốt rồi, cô chỉ có thể thuộc về hắn.
Cố Hạo Đình dùng một tay nâng mông cô, kéo sát vào người mình, tay còn lại nâng eo cô lên một chút, đẩy hông “xông thẳng trận địa” mà chẳng tốn tí sức lực nào.
Hoắc Vi Vũ cảm giác vui sướng như bay lên tận tầng mây. Tuy chỉ cách nhau chưa đến mười centimet, cô vẫn hoảng sợ vòng tay ôm chặt cổ hắn.