Chương 549 VỀ KHOẢN BÀY MƯU NGHĨ KẾ, TƯ LỆNH RẤT ĐÁNG TIN CẬY
Hoắc Vi Vũ giật mình tỉnh lại, ngồi bật dậy, vội vàng kiểm tra quần áo, thấy trang phục vẫn chỉnh tề thì thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ mới lo có phải muộn quá rồi không?” Cố Hạo Đình lạnh lùng cất tiếng.
Hoắc Vi Vũ sửng sốt nhìn sang bên cạnh.
Cố Hạo Đình đứng ở đầu giường, cúi nhìn cô bằng đôi mắt lộ rõ vẻ không vui.
Hoắc Vi Vũ bàng hoàng trợn tròn mắt: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Hạo Đình ngồi xuống mép giường, nhìn cô đăm đăm, đôi mắt sáng như hai ngọn đuốc. “Em nói xem.”
Hoắc Vi Vũ nhìn quanh quất, cô vẫn ở trong căn phòng đó, thức ăn còn để trên bàn, chai nước cô đã uống cũng được đặt nguyên trên bàn trà.
Cô đang nằm mơ sao?
“Duật Nghị đâu? Em ngất đi bao lâu rồi?” Hoắc Vi Vũ thắc mắc.
“Em thấy giờ là lúc thích hợp để nhắc đến người đàn ông khác sao?” Giọng Cố Hạo Đình càng trở nên lạnh lùng, cặp mắt nheo lại nhìn cô chằm chằm.
“Tổng thống bỏ thuốc vào thức ăn, em đã rất cẩn thận, không động vào miếng nào, còn kiểm tra cả chai nước suối, thấy nắp chai vẫn còn nguyên vẹn nên mới dám uống một ngụm, không ngờ ông ta bỏ cả thuốc vào nước.” Hoắc Vi Vũ túm tay áo hắn rồi lắc nhẹ mấy cái.
Hiếm khi cô làm nũng thế này nên hắn thật lòng không biết phải làm gì, đành cúi người hôn cô, luồn lưỡi vào miệng cô càn quét.
Hoắc Vi Vũ nếm được vị rượu vang trong miệng hắn liền đẩy hắn ra, hỏi: “Mai Lâm đâu? Chẳng phải anh đang ở cùng cô ta sao? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Cố Hạo Đình khóa môi cô lại, không để cô nói thêm gì, xoay người đè cô xuống giường, những ngón tay thon dài như ngọc kéo khóa váy của cô. Loáng cái, cô đã thấy quần áo của mình bị hắn cởi ra ném sang một góc giường.
Hắn cúi đầu, khẽ khàng hôn lên đỉnh đồi của cô khiến cô run rẩy cả người. Đến khi ý thức được hắn muốn làm gì, cô thấy đầu óc mình như cũng chếnh choáng men say, sợ người trước mặt mình không phải Cố Hạo Đình, sợ mình trúng thuốc nên lơ mơ cũng nên.
Hoắc Vi Vũ ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, khẽ gọi: “Cố Hạo Đình.”
Hắn lại hôn cô, càng mãnh liệt, say đắm hơn lúc trước, làm cô không có cơ hội nói gì.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt dần từ eo xuống dưới, cởϊ qυầи con của cô, rồi nâng khoeo chân cô, để chân cô gác lên cánh tay mình.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được chất vải lành lạnh liền giật mình, lùi lại đằng sau, cố ngồi dậy. Quần áo đã bị cởi sạch, mới có một chốc mà cô đã bị hắn cuốn vào cơn say tình, mồ hôi lấm tấm đọng trên mũi. Còn hắn thì vẫn quần áo chỉnh tề, tao nhã cao quý.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Em sợ.” Hoắc Vi Vũ bày tỏ nỗi lòng, nhìn vào đôi mắt sâu hun hút như xoáy nước, đầy vẻ cám dỗ khó lòng cưỡng lại của hắn.
Nguồn :
Cô như bị hút vào đáy mắt thẳm sâu ấy. Người này chắc là Cố Hạo Đình. Chỉ có Cố Hạo Đình mới đủ bản lĩnh mê hoặc chúng sinh, làm người ta điên đảo thế này.
Hắn chống tay lên thành giường mà cô đang tựa, vây cô giữa vòng tay mình, nói bằng giọng khàn khàn: “Duật Cẩn có thể bỏ thuốc vào đồ ăn thì anh có thể tráo đổi thức ăn, nhưng tiếc là lại sơ ý bỏ qua mấy chai nước. Lát nữa kiểu gì ông ta cũng vào kiểm tra, em phối hợp với anh một chút đi.”
“Kiểm tra xem em có “quan hệ” với Duật Nghị không à?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Cậu ta có nằm mơ cũng đừng hòng!” Cố Hạo Đình nói rất bá đạo, hôn lên cổ cô, để lại từng dấu hôn đỏ au ướŧ áŧ.
Hơi thở của Hoắc Vi Vũ dần trở nên nặng nề, đôi mắt bắt đầu mê ly, cô chỉ biết cố níu giữ chút lý trí cuối cùng, hỏi nốt: “Mai… Mai Lâm thì sao?”
“Đang hôn mê. Em tập trung một chút đi.” Cố Hạo Đình nói với vẻ không vui, cầm tay cô đặt lên phần thân dưới nóng rẫy đã cứng như thép của mình.
Cô cảm nhận rất rõ hình dạng, kích cỡ của “cậu em” của hắn. Dù hai người từng làm vài lần rồi nhưng bây giờ cô vẫn thấy rất căng thẳng và xấu hổ.
Lúc này, hình như họ… đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ… nhỉ?