Chương 551 SAU NÀY CHÚNG TA VẪN MÃI NHƯ VẬY
Hoắc Vi Vũ vùi gương mặt đỏ ửng như táo mọng vào hõm vai Cố Hạo Đình. Cô xấu hổ nên cứ mãi úp mặt vào người hắn, hít thật sâu, ngửi mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người hắn. Cô có cảm giác như mình đang nằm trên đồng cỏ xanh mướt tắm mình dưới ánh dương rực rỡ. Càng dựa sát vào người hắn, cô càng cảm nhận rõ ràng thân nhiệt nóng rẫy của hắn, trong lòng thấm đượm nỗi ngọt ngào khó lòng diễn tả bằng lời. Con tim rối bời, cõi lòng xao xuyến.
Hương vị tình ái ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khiến cả căn phòng như cũng nóng bỏng theo nhịp đập điên cuồng của con tim.
Trong cơn cuồng say, cô bất giác cắn mạnh, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt của máu hắn. Cô biết mình làm sai liền nhìn về phía hắn với vẻ hối lỗi.
Song hắn lại chẳng có ý trách cứ, ánh mắt vẫn dịu dàng tựa ánh trăng, sáng ngời mà thấm đượm khát vọng ái tình, quyến rũ làm người ta rối bời.
Cô đắm chìm trong đáy mắt đầy cám dỗ ấy, chủ động hôn lên môi hắn. Từng cái đụng chạm, từng nụ hôn, từng lần ve vuốt như dần dần nhấn chìm con người ta xuống đáy đại dương êm dịu. Giờ phút này, cả thế giới như lặng thinh, chỉ còn hai người họ quấn quýt bên nhau.
Hắn đặt cô nằm xuống, nâng đầu gối cô lên ép sát vào ngực mình.
Kể từ khi sinh ra, cô đã được định sẵn làm người phụ nữ của hắn rồi.
Hoắc Vi Vũ cắn phần kẽ ngón trỏ và ngón cái của hắn, dường như muốn gì đó, rồi lại không biết mình muốn gì, trong lòng ngứa ngáy, nửa như khó chịu, nửa như suиɠ sướиɠ. Cô chỉ còn biết nhìn hắn, hàng mày khẽ chau, hơi thở ngày càng thêm dồn dập.
Cố Hạo Đình biết cô sắp lên đến đỉnh thăng hoa thì hôn ghì lên môi cô, để hai thân hình sát vào nhau, rồi cùng chạm tới sự suиɠ sướиɠ tột bậc.
Sau cơn mây mưa, Hoắc Vi Vũ chẳng còn chút sức lực nào.
Được rồi, mặc dù cô chẳng phải “vận động” gì mấy, nhưng thấy tâm trạng Cố Hạo Đình vui vẻ đến độ khóe môi cũng cong cong thế kia, cô mệt một chút cũng đáng.
“Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn sẽ thế này, biết chưa?” Cố Hạo Đình nói.
Hoắc Vi Vũ mím môi, không nói gì.
Cứ nghĩ đến chuyện cô thành vợ người khác rồi còn làm mấy chuyện thế này với hắn, cô lại cảm thấy tội lỗi và sai trái, dù rằng cô và Duật Nghị vốn chỉ là kết hôn giả.
Cố Hạo Đình bóp mũi cô: “Đừng có nảy ra ý định lung tung gì khác cho anh nhờ.”
Hoắc Vi Vũ không thở được đành há miệng ra hít không khí, hơi thở cũng theo đó phả hết lên cổ tay hắn. Cố Hạo Đình thấy cô thế này thật đáng yêu nên lại cúi đầu hôn cô.
Đúng lúc này, chuông di động reo lên. Trong mắt Cố Hạo Đình loáng qua tia nhìn sắc lạnh. “Có người đang ở ngoài cửa phòng chúng ta. Bây giờ anh phải đi ngay.”
“Ừm.”
Cô nhìn hắn nhanh nhẹn mặc lại quần áo, khẽ hỏi: “Em có cần giặt ga giường này không? Kẻ tinh khôn như Duật Cẩn kiểu gì cũng sẽ đem đi kiểm tra ADN, thế thì chúng ta…”
Hoắc Vi Vũ khó mà nói ra khỏi miệng chuyện này.
“Không cần, sẽ có người đến thay ga giường mới. Lát nữa, tranh thủ lúc Duật Nghị còn đang mê man, em đi tắm đi. Cậu ta ăn phải loại thuốc sinh ra ảo giác giống như làʍ ŧìиɦ. Sau này đừng tin tưởng cậu ta quá, cậu ta không đơn giản như em vẫn tưởng đâu. Thật thà quá với kẻ địch thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn sạch sành sanh. Biết chưa?” Trong lúc dặn dò, Cố Hạo Đình đã mặc quần áo xong xuôi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu. Cô vốn khinh thường việc nói dối, bây giờ lại thành kẻ dối trá, cảm giác này thật khó chịu.
Cố Hạo Đình đưa quần áo cho cô, nhìn cô đầy đăm chiêu, trong mắt thoáng qua chút lo lắng.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy quần áo, không nói câu nào, đi một mạch vào phòng tắm. Nước ấm chảy trên cơ thể nhớp nháp mồ hôi như rửa trôi mọi ân ái mặn nồng ban nãy.
Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng động bất thường bên ngoài, bèn len lén hé cửa ra nhìn.