Chương 511 VÌ EM, TÔI CÓ THỂ TỪ BỎ CẢ THIÊN HẠ
Cô cũng muốn được làm người con gái của hắn cả đời.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, chủ động hôn lên môi hắn, nhắm mắt lại. Hàng mi khẽ rung, lông mày nhướng nhẹ. Cô cảm nhận được rõ sự hiện hữu của hắn lấp đầy cả cuộc đời cô. Cô không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn giữ lấy hiện tại.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng thở ngày càng gấp gáp, âm thanh quấn quýt vang lên không dứt. Cảnh tượng ngày càng diễm lệ, rung động con tim cô. Sau phút động lòng, cô càng dễ dàng hòa hợp với hắn.
Sau khi tất cả kết thúc, cô mệt mỏi rã rời, tựa vào vai hắn nghỉ ngơi. Hơi thở nhẹ nhàng phả bên mặt hắn, giống như gió xuân lướt qua, thoảng vào mũi, thơm ngát.
Cố Hạo Đình cũng không vội vã đưa “cậu em” của mình ra ngoài mà liếc nhìn khuôn mặt cô ửng đỏ đẫm mồ hôi, càng thêm phần quyến rũ.
“Tiểu Vũ.” Cố Hạo Đình nhẹ giọng gọi.
“Ừm.” Cô lên tiếng, mắt vẫn khép chặt.
Cố Hạo Đình nhếch khóe môi quyến rũ: “Em làm tốt lắm, anh thấy rất thoải mái.”
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ gợi cảm trong mắt vẫn chưa phai, nhoẻn miệng cười: “Em cũng thoải mái lắm.”
Cô hôn lên đôi mắt hắn, mái tóc dài buông lơi xõa xuống lồng ngực khiến hắn ngưa ngứa. Nhưng quyến rũ hơn cả là ánh nhìn mê đắm của cô, làm người ta phải điên đảo linh hồn. Chỉ cần nhìn cô như vậy là ham muốn của hắn lại trỗi dậy.
Hoắc Vi Vũ cũng cảm nhận được sự biến hóa nho nhỏ của hắn.
Cố Hạo Đình hơi nhíu mày. Còn làm nữa chắc cô sẽ ngất mất, mà hắn thì không nỡ.
Hắn ôm lưng cô, xoay người để hai người đều nằm nghiêng quay mặt vào nhau. Hắn giữ khoảng cách với cô khoảng mười centimet.
“Anh muốn nữa sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi. “Em mệt rã rời rồi, muốn thì mình anh tự làm đi.”
Cố Hạo Đình chớp đôi mắt sáng rỡ vui sướng, nở nụ cười: “Ngủ đi!”
Hắn lấy chăn, trùm lên cơ thể hai người, nhắm mắt lại.
Hoắc Vi Vũ mệt lắm rồi, không mở nổi mắt, một lúc sau đã ngủ mất. Cố Hạo Đình nhìn cô ngủ, ánh mắt sâu thẳm.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài, vào phòng bên cạnh.
Trong phòng có năm tên đàn ông trẻ khỏe đang nhìn nhau, mặt mũi ửng hồng khác thường.
Cố Hạo Đình lạnh lùng đi lướt qua bọn họ. Vừa bước vào phòng, khí thế của hắn đã thay đổi hẳn, nghiêm túc, sắc bén và đầy khí phách.
"Vương Đông, lão Triệu và phụ tá Lý đâu?" Cố Hạo Đình nghiêm giọng hỏi.
"Báo cáo Tư lệnh, bọn họ đi toilet rồi." Trung tá Thượng nói.
“Ba người cùng đi vệ sinh à?” Cố Hạo Đình nhíu mày.
Trung tá Thượng ngập ngừng một hồi rồi cúi đầu, nói nhỏ: “Báo cáo Tư lệnh, Tư lệnh không đóng chặt cửa. Bọn họ đều đang trong tuổi thanh niên sung mãn, không kìm được.”
Cố Hạo Đình: "…"
Truy๖enDKM.com
“Nói như thể cậu kìm được ấy.” Lão Triệu trở vào, bóc mẽ Trung tá Thượng.
Được rồi, anh ta là người đầu tiên chui vào toilet.
“Tôi cũng còn trẻ mà.” Trung tá Thượng giải thích.
Người về cuối là Vương Đông. Đang vênh váo thì bắt gặp ánh mắt của Cố Hạo Đình, hắn lập tức cúi đầu.
Trong lòng Cố Hạo Đình cảm thấy hơi quái dị, đáng lẽ không nên gọi họ tới đây họp.
Hắn nghiêm mặt, nói: “Hiện giờ đang xuất hiện một người được gọi là dì Thanh, là người phụ nữ đứng đằng sau Tổng thống. Vương Đông, cậu điều tra cô ta đi. Tôi không tin Duật Cẩn chấp chính nhiều năm như vậy mà chưa từng phạm chút sai lầm nào."
"Rõ." Vương Đông nhận lệnh.
“Với lại, về hội nghị ở nước B, Tổng thống đã biết chuyện Trần Tam Thanh chuyển trái phiếu của nước D cho bạn thân phu nhân Tổng thống nước B, mọi người thấy sao?” Cố Hạo Đình hỏi.
“Tổng thống có biết Trần Tam Thanh chính là Tư lệnh không?” Trung tá Thượng vô cùng kinh ngạc, lo lắng hỏi.