Chương 510 EM CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA TÔI, KẺ KHÁC ĐỪNG HÒNG MƠ TƯỞNG
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn, tức mình ném hành lý vào người hắn: “Tại sao lại nhốt em?”
Cố Hạo Đình vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh lùng, khóa cửa lại.
Hoắc Vi Vũ vội vàng túm chặt tay nắm cửa, dịu giọng đi nhiều: “Đừng nhốt em.”
“Có định đến chỗ Duật Nghị nữa không?” Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi, dò xét cô bằng ánh mắt ngờ vực.
“Không đi nữa.” Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ ngợi đã đáp ngay.
“Ngứa háng.” Cố Hạo Đình bật thốt một từ thô tục.
Hoắc Vi Vũ sững sờ. Cô thật sự khó mà tưởng tượng nổi từ thô tục đó lại được thốt ra từ miệng hắn. Rõ ràng hắn là một người rất nam tính, lịch lãm.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã khóa môi cô, hôn ngấu nghiến. Hoắc Vi Vũ lùi lại một bước.
Cặp mắt Cố Hạo Đình ngập vẻ sắc bén, điên cuồng hệt một con thú hoang khát máu. Hắn dồn hết mọi buồn phiền bực tức của ngày hôm nay vào nụ hôn này. Bàn tay ghì chặt lấy gáy cô, chốc chốc hắn lại cắn môi cô, mút lưỡi cô thật mạnh. Nhưng như thế vẫn chưa đủ làm hắn thỏa mãn.
Hắn đè cô ngã xuống giường, môi trượt dần xuống cổ, lướt đến xương quai xanh, liên tục cắи ʍút̼ để lại từng dấu hôn đỏ ửng ướŧ áŧ.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được cơn giận của hắn. Cô nhìn đăm đăm vào đôi con ngươi đỏ ngầu hằn tơ máu của hắn.
“Hoắc Vi Vũ, không có lần sau đâu.” Hắn nói sâu xa.
Cô biết ẩn ý trong câu nói này. Càng nghĩ lòng lại càng quặn đau.
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh trên ti vi ở phòng Duật Nghị hôm nay. Chắc đàn ông đều thích như vậy. Nếu đêm nay là đêm cuối cùng họ được ở bên nhau, cô muốn dành hết sự đắm say, quyến rũ của một người phụ nữ dành cho hắn, mặc cho bản năng trỗi dậy, làm người phụ nữ của riêng hắn.
Hoắc Vi Vũ đáp lại nụ hôn của hắn, nhân lúc hắn thả lỏng thì lật người cưỡi trên thân thể cường tráng của hắn, nói bằng chất giọng dịu dàng: “Em thật lòng muốn ở bên anh.”
Trái tim lạnh giá của Cố Hạo Đình tức thì được sưởi ấm. Hắn hứa hẹn: “Chúng ta sẽ ở bên nhau, cứ giao mọi chuyện cho anh giải quyết.”
“Em muốn anh mãi ngự ở ngôi cao, làm người được muôn dân kính nể, có được không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Anh chỉ cần em.” Cố Hạo Đình trầm giọng đáp. Ý của câu này là cô quan trọng hơn tất thảy.
Hoắc Vi Vũ làm sao mà không động lòng cho được. “Em cũng cần anh.” Cô nói mà mắt đỏ hoe. Cô không muốn để hắn phát hiện ra sự khác thường của mình, bèn cúi gập người hôn lên chỗ đó của hắn cách một lớp quần.
Cố Hạo Đình bỗng cứng người.
Hoắc Vi Vũ nhanh nhẹn cởi váy, tháo ngực, cúi người hôn miết lấy môi hắn.
Cố Hạo Đình lật người, giành lại quyền chủ động, đôi môi miệt mài mơn trớn bầu ngực cô, bàn tay không ngừng trút bỏ mọi cách trở trên con đường tìm đến thân thể cô, cũng không quên cởϊ qυầи áo của mình.
Hoắc Vi Vũ lại lật mình, hai người lăn đến cuối giường. Cô từ từ ngồi lên chỗ ấy của hắn, lập tức toàn thân căng cứng. Đôi mắt ngấn nước, lệ sắp trào mi.
Mẹ kiếp! Sáng nay vừa làm cơ mà, sao vẫn đau thế hả trời!
Cô nghĩ, chắc cô diễn viên trong phim kia chỉ giả vờ sướng thôi.
Cố Hạo Đình giữ lấy eo cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà lòng đau xót. “Đừng gượng ép bản thân như thế, sẽ làm mình bị thương đấy.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Hoắc Vi Vũ không tin, cô nắm chặt tay hắn, mười ngón đan vào nhau, cắn răng ngồi hẳn xuống.
Cố Hạo Đình bật ra một tiếng rên trầm khàn.
“Khổ trước sướng sau, không trải qua đau đớn thì sẽ không nếm được mùi vị suиɠ sướиɠ ngọt ngào, phải không, Cố Hạo Đình?” Hoắc Vi Vũ bắt đầu hành động, đôi mắt khóa chặt lấy gương mặt tuấn tú của hắn.
Cố Hạo Đình nhíu mày, ánh mắt dần trở nên mông lung. Hắn thực sự không chịu nổi sự chủ động của cô. Lúc này đây, cô hệt như một yêu tinh đẹp mê hồn, mái tóc dài buông xõa trên làn xa trắng mịn nõn nà, thân hình đầy đặn, không quá đẫy đà, chỗ nào cần thì đều nhỏ gọn tinh tế, nhất là nơi tư mật bé xinh chặt khít khiến hắn sướng đến phát điên.
“Em chỉ có thể là của anh.” Cố Hạo Đình nói thật bá đạo.