Ngài Cố Thân Mến!

Chương 512: Tư lệnh yêu chiều hết mực



Chương 512 TƯ LỆNH YÊU CHIỀU HẾT MỰC

“Chắc là biết rồi.” Cố Hạo Đình trầm mặc, nhìn phụ tá Lý, ra lệnh: “Bên nước B có người của Tổng thống, sợ rằng người đó cũng thuộc vào hàng nhân vật quan trọng bên đấy. Cậu mau dốc hết sức tìm cho ra tên gián điệp đó là ai.”

“Tôi sẽ đi làm ngay.” Phụ tá Lý nhanh lẹ nói.

“Nếu Tổng thống công khai những chứng cứ này thì sẽ gây bất lợi cho Tư lệnh. Vậy sao ông ta lại không công bố?” Trung tá Thượng khó hiểu hỏi.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Cố Hạo Đình nhịp nhịp trên mặt bàn: “Chắc ông ta sợ tôi trực tiếp tạo phản lật đổ ông ta, một khi khai chiến rồi, chuyện sau đó cũng không lường được, ông ta không muốn thời kỳ mình nắm quyền chính trị có vết nhơ nào hết.”

“Nhưng chứng cứ đang ở trong tay Tổng thống sẽ thành chướng ngại của Tư lệnh. Hay là để Trần Tam Thanh làm người thế thân đi.” Trung tá Thượng đề nghị.
“Không dùng thế thân được đâu. Thứ nhất, tội này không ai dám gánh. Thứ hai, tập đoàn V Thị là của tôi, vụ việc lại diễn ra khi tôi đàm phán với Tổng thống nước B. Thứ ba, người ký tên cũng là tôi, nên dù thế nào tôi cũng không thoát khỏi dính líu đến số chứng cứ đó. Thứ tư, trước khi công ty được chuyển cho Trần Tam Thanh, nó vốn thuộc về Hoắc Vi Vũ, nếu tôi không thừa nhận thì cô ấy sẽ trở thành vật thế thân. Cách này không ổn.” Cố Hạo Đình phân tích rõ ràng.

Trung tá Thượng mím môi, rất bực Hoắc Vi Vũ, không kìm được than phiền: “Đều do cái cô Hoắc Vi Vũ kia, nếu như không phải vì cô ta thì Tư lệnh đâu có gặp nhiều phiền phức như vậy. Bây giờ thì hay rồi, bị Tổng thống bắt thóp rồi.”

Cố Hạo Đình quét ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Trung tá Thượng: “Chỉ có loại nhát gan, vô dụng mới đổ hết tội lỗi lên phụ nữ. Trung tá Thượng, anh thuộc kiểu nhát gan hay vô dụng?”
Trung tá Thượng biết rõ Hoắc Vi Vũ là điểm yếu của Tư lệnh, không thể nói bậy dù chỉ một câu. Anh ta cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.

"Nếu để cho Tổng thống nước B trả lại cổ phần thì sao?” Lão Triệu đề nghị.

"Dù có trả lại đi nữa thì cũng chỉ là đền bù, chuyện đã làm không thể thay đổi được.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

“Tôi thấy tìm được tên gián điệp nước B là ổn rồi. Tên gián điệp đó chắc chắn không có trong hồ sơ, nghĩa là mọi hành động của hắn đều sẽ bị quy là hành vi ngầm của Tổng thống. Nếu tra ra hành vi bán nước của tên gián điệp đó thì có thể lôi Tổng thống vào cuộc, chúng ta cũng nắm được thóp của ông ta, vậy là có thể kiềm chế lẫn nhau.” Vương Đông suy đoán.

“Đúng thế, còn nhớ chúng ta vừa đến nước B thì bị bắt, sau đấy Tổng thống nước B nói là có người bắt con gái của trung úy hải quân, còn gϊếŧ cả con tin. Họ cho rằng chúng ta làm nên mới bắt lại. Không chừng việc đó là do tên gián điệp kia gây ra.” Trung tá Thượng nói.
Cố Hạo Đình nhìn vào khoảng không, trầm ngâm một lúc rồi hỏi phụ tá Lý: “Cậu mất bao lâu mới điều tra ra mấy chuyện này?”

“Cho tôi một tháng.” Phụ tá Lý ước lượng thời gian rồi đáp.

“Hai ngày thôi, được không?” Cố Hạo Đình hỏi lại.

Phụ tá Lý lộ vẻ khó xử: “Gián điệp của Tổng thống ẩn nấp rất kỹ, không dễ tìm ra. Còn về chuyện điều tra hành tung bán nước, tạm thời không nói đến việc họ có làm hay không, nếu có thì cũng làm việc cực kì cẩn trọng. Xin Tư lệnh cho tôi thời gian một tuần.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Cố Hạo Đình cũng biết chỉ hai ngày thì làm khó người ta quá.

“Duật Cẩn sẽ công bố chuyện này trong tiệc mừng công, tôi chỉ còn hai ngày thôi.” Cố Hạo Đình trầm giọng.

“Hay là tôi phái người ám sát Duật Cẩn nhé.” Tần Duyệt đề nghị.
Lời vừa thốt ra, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Ám sát Tổng thống đồng nghĩa với nổ súng khai chiến, là dấu hiệu cho thấy Cố Hạo Đình muốn xưng đế. Từ xưa đến giờ, binh biến đều là thắng làm vua thua làm giặc. Nếu thắng thì sẽ giống như Ung Chính, có cả thiên hạ, nếu thua thì sẽ giống Lý Kiến Thành chết không yên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv