Chương 509 CỐ HẠO ĐÌNH, EM BIẾT SAI RỒI
“Bên cạnh Tổng thống có một người phụ nữ được gọi là dì Thanh, anh có biết là ai không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Cố Hạo Đình lục lọi trong trí nhớ một hồi rồi đáp: “Dì Thanh? Anh chưa từng nghe ai nhắc đến người này.”
“Duật Nghị nói đó chính là người phụ nữ đằng sau ba anh ta. Em cảm thấy hiện giờ Duật Cẩn đề phòng kín kẽ đến mấy cũng phải có một sơ hở, chắc chắn mấu chốt nằm ở người phụ nữ này.” Hoắc Vi Vũ đoán.
“Anh sẽ điều tra xem người đó là ai. Vấn đề của anh, anh sẽ tự giải quyết, em không được đến chỗ Duật Nghị nữa, nghe rõ chưa?” Cố Hạo Đình nghiêm giọng dặn dò.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu. Nếu cô không đi, chắc chắn Duật Cẩn sẽ tung số bằng chứng đó ra, lúc đấy Cố Hạo Đình sẽ thân bại danh liệt.
Cố Hạo Đình thấy cô như thế thì tức giận, nâng cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình: “Anh sẽ không để em tự làm theo ý mình hết lần này đến lần khác nữa đâu.”
Hoắc Vi Vũ chợt thắt lòng, hỏi dò: “Vậy nếu lần sau em lại làm theo ý mình, anh sẽ làm gì?”
Cố Hạo Đình sầm mặt, nói bằng giọng không vui: “Ý em là còn có lần sau sao?”
Hoắc Vi Vũ gạt tay hắn ra: “Nếu em không được phép có chính kiến, phải làm một con rối nấp sau lưng anh, không có suy nghĩ, hệt một món đồ phụ thuộc, liệu anh có còn thích em không?”
“Thích.” Cố Hạo Đình đáp chẳng cần nghĩ.
“Nhưng xin lỗi anh, em không phải kiểu người anh thích. Em sẽ làm những điều mình cho là đúng, dù có sai em vẫn sẽ cho là đúng và làm đến cùng, quyết không quay đầu.”
Cố Hạo Đình nheo mắt, ánh nhìn càng trở nên sắc bén. “Vậy nếu anh nói rằng một khi em đến bên Duật Nghị, anh sẽ không cần em nữa thì sao? Anh không cần em phải hy sinh vì anh.”
Hoắc Vi Vũ nhìn thẳng vào hắn mà nói: “Không phải em hy sinh vì anh, mà là đang bù đắp sai lầm của mình. Nếu không vì em, anh đã chẳng đề xuất hợp nhất lực lượng hải quân. Nếu không vì hoàn thành tâm nguyện của em, anh đã chẳng cố tình khơi mào tranh chấp với nước B. Nếu không có tranh chấp, anh đã chẳng phải chuyển nhượng cổ phần của công ty đầu tư mạo hiểm, giao dịch trái phiếu chính phủ, để đến nỗi mang tội danh bán nước.”
“Đấy cũng là vì anh cam tâm tình nguyện, không liên quan đến em.” Cố Hạo Đình ngắt lời cô.
“Vậy thì bây giờ em cũng cam tâm tình nguyện, không liên quan đến anh.” Hoắc Vi Vũ vặn lại, nhìn vào đôi mắt lạnh căm của hắn, dần bình tĩnh lại. “Em chọn cách rời xa anh, anh có chấp nhận hay không là tùy anh.”
Cô chẳng buồn để tâm đến bản mặt đen như đáy nồi của Cố Hạo Đình, quay về phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
Thấy bên ngoài lặng phắc, không có một tiếng động nào, cô thấy lòng mình nặng nề, khó chịu khôn tả, mệt mỏi dựa vào tường rồi trượt dần xuống, ngồi bệt trên nền nhà, khoanh hai tay rồi đặt lên đầu gối.
Có lẽ loại người như cô thực sự không xứng có được tình yêu. Hoặc có lẽ Cố Hạo Đình thích người khác sẽ sống nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Lần sau mong hắn sẽ tìm được một người nhu mì, ngoan ngoãn nghe lời hắn, đáng yêu như một bé thỏ trắng.
Còn cô, cô không vượt qua được cửa ải lương tâm, không thể trơ mắt nhìn hắn vì cô mà rơi vào bước đường diệt vong. Cô không muốn làm hồng nhan họa thủy hại nước hại dân.
“Cố Hạo Đình, đừng thích em nữa.” Hoắc Vi Vũ nói, đã quyết ý ra đi. Cô gạt nước mắt, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Đến khi xếp đồ xong xuôi, cô ra mở cửa thì lại phát hiện kéo mãi không ra. Hình như cô bị nhốt trong này rồi.
Hoắc Vi Vũ hốt hoảng đập cửa: “Cố Hạo Đình, mở cửa ra, Cố Hạo Đình!”
Bên ngoài không có bất kỳ âm thanh nào.
Chẳng lẽ hắn đi rồi?
“Cố Hạo Đình, anh mở cửa ra đi!” Hoắc Vi Vũ hô toáng lên, nhưng bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì. Càng lúc cô càng hoảng sợ. Cô không thể để mình bị nhốt ở đây được.
“Hạo Đình, em biết sai rồi, anh mở cửa ra đi, đừng nhốt em. Cố Hạo Đình!” Cô tiếp tục đập cửa.
Lúc này, cửa mở ra, Cố Hạo Đình đứng ngay lối ra: “Sai ở đâu?”