Chương 389 TƯ LỆNH HẾT LÒNG LO NGHĨ VÌ CÔ, CÔ CÓ CẢM NHẬN ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ KHÔNG?
Hoắc Vi Vũ lên xe Lâm Thừa Ân, dựa người vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Cho dù cảnh có đẹp thế nào thì cũng không lọt được vào mắt cô. Trong đầu cô tràn ngập ký ức những ngày ở bên Cố Hạo Đình. Mỗi một biểu cảm, mỗi một ánh mắt của hắn cô đều nhớ rất rõ.
Là cô hiểu lầm thật sao? Hay là tài năng có hạn nên không nhìn ra Cố Hạo Đình là thật lòng hay giả dối?
Một tiếng sau đã về đến nhà Lâm Thừa Ân. Hoắc Vi Vũ bước xuống xe.
"Tiểu Vũ, cháu không sao chứ?" Mẹ Lâm bước tới, lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: “Cháu không sao.”
Mẹ Lâm nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, đau lòng nói: “Chúng ta không chọc vào tên Cố Hạo Đình kia thì tránh hắn ra, dì giúp cháu ra nước ngoài. Nếu cháu thấy cô đơn hay sợ hãi thì dì sẽ bảo Thừa Ân ở bên cháu. Cái gì đã qua thì cho qua đi.”
“Cháu không muốn trốn tránh. Cho dù cháu có ra nước ngoài đi nữa thì vẫn không thể quên đi khúc mắc này. Cháu muốn tìm hiểu sự thật.” Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm.
“Câu này của cháu có ý gì?” Mẹ Lâm khó hiểu, nhìn về phía Lâm Thừa Ân.
Đôi mắt Lâm Thừa Ân ảm đạm, cậu ta giải thích: “Em ấy muốn về bên cạnh Cố Hạo Đình.”
"Không được, như vậy quá nguy hiểm. Ba cháu lão luyện, sỏi đời như vậy mà còn không thoát được, huống chi tính cách của cháu quá ngay thẳng, nếu như bị Cố Hạo Đình phát hiện ra mục đích của cháu, có thể hắn sẽ giết cháu ngay.” Mẹ Lâm lo lắng nói, nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ.
"Sống có gì vui, chết có gì buồn, cháu không sợ." Hoắc Vi Vũ rút tay mình ra.
Mẹ Lâm lo lắng nhìn Lâm Thừa Ân.
"Mẹ để cho em ấy đi đi." Lâm Thừa Ân bước vào, cầm túi xách đưa cho Hoắc Vi Vũ.
“Anh đã chuyển vào thẻ ngân hàng của em một trăm vạn, ắt có lúc em cần dùng, sau này em kiếm tiền trả lại cho anh là được." Lâm Thừa Ân trầm giọng.
Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên, cô biết Thừa Ân thật lòng đối xử tốt với mình: “Kiếp này không thể đáp lại…”
"Đừng nói như vậy, làm anh em kiếp này đủ rồi, kể làm gì kiếp sau. Nếu cảm thấy mắc nợ anh, muốn trả tiền cho anh thì lo mà sống cho tốt, không được từ bỏ. Nếu em không trụ được nữa thì đến tìm gia đình anh, đừng để anh cảm thấy áy náy, nhất là đừng để anh hận em.” Lâm Thừa Ân ngắt lời Hoắc Vi Vũ, quay người, đi về phòng mình. Bóng lưng của cậu ta có chút cô đơn và chán chường.
Mắt mẹ Lâm ngấn nước, bà đau lòng, nói: “Cứ phải đến chỗ Cố Hạo Đình mới được sao?”
Ý cô đã quyết, cô muốn đi!
Cánh cửa lòng khó khăn lắm mới mở ra, nếu cứ thế đóng lại thì cô không cam lòng. Cô muốn biết ánh sáng chiếu vào là ánh sáng mặt trời hay là ảo ảnh.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hoắc Vi Vũ gật đầu, rời khỏi nhà.
Cô đi mua đồ ăn, về nhà làm món cà chua trứng, bí đao hầm sườn, thịt thái chỉ xào tương, thịt bò cuộn nấm kim châm, còn mua một con vịt nướng.
Thật ra ở buổi tiệc cô không ăn gì cả, nhưng bây giờ cũng không thấy đói.
Nấu cơm xong, cô ngồi ở bàn ăn, ngóng ra cửa, chờ Cố Hạo Đình đến.
Cô chờ rất lâu, đến mức thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn lại không đến giống lần trước?
Hoắc Vi Vũ gọi điện cho Cố Hạo Đình. Điện thoại đổ chuông ba tiếng thì có người nhấc máy.
"Cô Hoắc à, tôi là Trung tá Thượng, Tư lệnh vì việc của cô mà mở cuộc họp khẩn. Nếu cô có chuyện gì quan trọng có thể bảo tôi làm.” Trung tá Thượng nói khẽ.
“Chuyện của tôi sao?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Không phải cô muốn Tư lệnh bảo vệ an toàn cho cả nhà Lâm Trung Kiệt sao? Tư lệnh vừa dự tiệc xong đã lên máy bay đến thủ đô luôn rồi.”