Chương 388 EM MUỐN Ở BÊN CỐ HẠO ĐÌNH, HẬU QUẢ EM TỰ GÁNH
"Em sẽ đi hỏi anh ấy." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi về phía cửa.
“Em đi hỏi đi, mục tiêu bại lộ thì cùng lắm hắn giết em thôi, thù cha còn chưa báo được! Mấy anh em bọn anh sẽ nhặt xác em về.” Lâm Thừa Ân nhìn bóng lưng Hoắc Vi Vũ, thản nhiên nói.
Hoắc Vi Vũ dừng lại, nhìn về phía trước, nước mắt tí tách rơi.
“Anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, em muốn tự tìm hiểu sự thật. Nếu như nguyên nhân bắt nguồn từ em thì em sẽ là người kết thúc. Mọi người cũng không cần nhặt xác cho em, cuối cùng thì thân xác cũng mục rữa thôi, không đến được nơi mình muốn thì ở đâu chẳng như nhau.” Hoắc Vi Vũ đi ra ngoài cửa.
Lưu Cương thở dài: “Cháu có muốn biết vật phẩm quan trọng trong quân đội bị mất lúc bọn chú nhận được là gì không?”
Hoắc Vi Vũ ngoái nhìn về phía Lưu Cương.
“Đó là một quyển sách tên là Jane Eyre. Bên trong có chứa số liệu kĩ thuật hàng không vũ trụ. Nếu cháu đã muốn tìm ra sự thật thì bắt đầu từ đây đi. Với lại, ba cháu luôn hy vọng cháu sống thật vui vẻ.” Vành mắt Lưu Cương đỏ lên.
Hoắc Vi Vũ quay đầu, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên sáng rõ.
“Anh đưa em về.” Lâm Thừa Ân nói, đi về phía Hoắc Vi Vũ.
"Không cần, em muốn yên tĩnh một mình.” Hoắc Vi Vũ từ chối.
“Có thể đừng tùy tiện như thế được không? Từ đây về nhà, có mất cả đêm em cũng không thể về tới nơi được. Em có tiền, có điện thoại không? Nếu trên đường xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Lâm Thừa Ân tức giận, nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ, kéo mạnh về phía trước.
Hoắc Vi Vũ tức điên người, cô không thích bị ép buộc. Cô dốc hết sức hất tay Lâm Thừa Ân ra.
“Đường ai nấy đi đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì đó cũng là số mệnh của em. Em đã không có tiền, không có điện thoại rồi, giờ đến quyền tự do và lựa chọn cũng không có nốt sao?” Hoắc Vi Vũ cao giọng.
"Em đang trách anh đúng không?" Lâm Thừa Ân mất bình tĩnh, hậm hực ném điện thoại của mình xuống đất, màn hình điện thoại vỡ nát.
“Trách anh gì chứ? Trách anh biết sự thật nên nói sự thật cho em biết sao? Trách anh biết rõ nguy hiểm mà vẫn ngăn cản em sao? Hay trách anh lãng phí thời gian ở cạnh em! Ha ha ha ha.” Hoắc Vi Vũ cười đau đớn. Nước mắt cố gắng kìm nén bấy lâu
nay đã không ngừng tuôn trào.
"Em không hiểu, em chưa từng hại ai, cũng chưa từng làm những chuyện trái với luân thường đạo lý, quay cóp, nhìn lén, gian lận đều không, cũng chưa từng nói xấu sau lưng người khác. Vì sao ông trời lại đối xử với em như vậy? Người em yêu nếu không phản bội em thì cũng bỏ rơi em, thậm chí là gài bẫy em. Rốt cuộc em đã làm gì sai chứ?” Hoắc Vi Vũ kích động.
Cô như thế này càng khiến Lâm Thừa Ân lo lắng. Nhớ tới lần cô tự sát mấy năm về trước, cậu ta thấp thỏm, sợ hãi: “Em còn có bọn anh mà, không phải đơn độc một mình đâu. Rồi em sẽ đợi được người đàn ông yêu em thật lòng. Tiểu Vũ, cho dù em gặp phải hiểm nguy nào, bọn anh cũng sẽ ở bên em. Anh thề đó.”
Hoắc Vi Vũ điều chỉnh tâm trạng, dứt khoát lau nước mắt, quả quyết nói: “Em muốn về bên cạnh anh ấy, em muốn điều tra chân tướng sự việc. Nếu như ba em chết vì anh ấy, em sẽ không tha cho anh ấy đâu. Nếu như anh ấy bị hãm hại, em cũng sẽ không bỏ qua những người đã hãm hại anh ấy!"
Lâm Thừa Ân nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ. Cậu ta biết Hoắc Vi Vũ cứng đầu, cũng biết cô bảo thủ. Việc cô đã quyết thì không ai có thể thay đổi được. truyendkm.com
"Đi thôi, anh đưa em về. Em cũng không muốn lãng phí thời gian tìm đường đúng không?” Lâm Thừa Ân mở cửa xe sau ra.