Chương 390 MỖI MỘT CÂU NÓI CỦA CÔ HẮN ĐỀU TẠC VÀO LÒNG
"Ngài ấy triệu tập hai mươi ba thành viên nghị viện xin Ủy ban Quân sự thống nhất hải quân, hai ngày sau là hội nghị quân sự, toàn bộ thành viên nghị viện tham dự sẽ biểu quyết xem ai sẽ là người thống lĩnh hải quân.
Nếu để cho lãnh đạo hải quân của Hồng Việt Hải đứng đầu thì lãnh đạo lực lượng hải quân số 24 dưới trướng Tướng quân Mai sẽ không đắc cử, khi đó sẽ đầu quân cho Tư lệnh. Như thế tương đương với việc cả nhà Lâm Trung Kiệt sẽ được che chở dưới trướng của Tư lệnh.
Nhưng Tướng quân Mai đang thuyết phục thành viên nghị viện bầu cho lãnh đạo quân đoàn hải quân số 24 đứng đầu. Nếu hắn lên nắm quyền thì sẽ không thể về phe Tư lệnh được.
Cho nên Tư lệnh đang bận việc này. Chắc là hôm nay hay ngày mai đều không về nhà được.” Trung tá Thượng giải thích.
Hoắc Vi Vũ không tài nào hiểu được: “Cố Hạo Đình ủng hộ lãnh đạo Hồng Việt Hải, Tướng quân Mai lại ủng hộ lãnh đạo quân đoàn hải quân số 24, nếu Cố Hạo Đình thắng thì chẳng phải lãnh đạo quân đoàn hải quân số 24 nên về dưới trướng Tướng quân Mai sao?”
“Một núi không thể có hai hổ, chim khôn biết chọn cành mà đậu. Bầu cử một năm một lần, nếu Tư lệnh thắng thì thể hiện được sức mạnh của mình, chỉ cần Tư lệnh ngỏ ý với lãnh đạo quân đoàn hải quân số 24 thì chắc chắn hắn sẽ về phe Tư lệnh.” Trung tá Thượng vô cùng tự tin.
“Vậy chẳng phải Cố Hạo Đình sẽ đắc tội với lãnh đạo Hồng Việt Hải sao?” Hoắc Vi Vũ mù mờ.
Trung tá Thượng cười: “Tư lệnh vì cô mà đến Tổng thống cũng dám đắc tội, nói gì đến một tên lãnh đạo Hồng Việt Hải chứ? Hơn nữa, thế giới này thuộc về kẻ mạnh, đây không phải đắc tội mà là chèn ép.”
Hoắc Vi Vũ dừng lại, lòng run lên, hơi nước óng ánh phủ mờ đôi mắt.
Cố Hạo Đình vẫn luôn bận rộn chuyện của cô. Mỗi một câu nói của cô hắn đều ghi tạc trong lòng. Hắn thật sự đã ép chết ba cô, đối xử tốt với cô nhằm mục đích gì đó ư?
Hoắc Vi Vũ rơi vào hoang mang.
"Cô Hoắc, cô Hoắc?" Trung tá Thượng gọi mấy tiếng.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại: “Tôi đây.”
"Cô có chuyện gì à?" Trung tá Thượng hỏi.
“Không có gì, tôi nấu cơm rồi nên muốn hỏi bao giờ anh ấy về ăn. Nhưng anh ấy bận thì thôi vậy.” Lòng Hoắc Vi Vũ hoảng hốt.
“Em nấu món gì vậy?” Cố Hạo Đình dịu dàng hỏi.
Giọng nói ấm áp truyền từ đầu dây bên kia tới. Giọng nói ấy êm ái tựa như tiếng vọng của đất trời, chạm vào tai cô, khiến cô mê đắm. Thế nhưng cõi lòng chợt trào dâng nỗi niềm chua xót.
Cố Hạo Đình phát giác đầu dây bên kia có chút kỳ lạ: “Sao thế?”
“Không có gì đâu. Tôi nấu món cà chua trứng, bí đao hầm sườn, thịt thái chỉ xào tương với thịt bò cuộn nấm kim châm.” Dứt lời, cô nhận ra mặt mình đã ướt đẫm lệ.
Cô vốn không phải người hay khóc, gặp hắn xong liền biến thành mít ướt. Không phải vì cô không hay khóc mà vì cô chưa gặp được ai có thể khiến cô khóc òa mà thôi. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
“Nhớ phải ăn cơm đầy đủ nhé.” Cố Hạo Đình dặn dò.
“Vâng.” Giọng Hoắc Vi Vũ có chút nghẹn lại. Sợ hắn nhận ra điều gì, cô nói vội: “Thôi nha.”
Chưa chờ hắn đáp lại, cô đã cúp máy. Cô nhìn màn hình điện thoại trong tay là bức ảnh cô hôn hắn. Trong ảnh, Cố Hạo Đình đang nhìn vào ống kính, nở nụ cười ngông nghênh, cuốn hút, tự tin và... vui vẻ.
Tim cô đau nhói, sợ rằng tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác, là ảo ảnh.
Có lẽ vì kích động nên bụng cô nhói đau. Hoắc Vi Vũ ôm bụng, nằm co quắp trên ghế salon.
***
Cố Hạo Đình cầm điện thoại, nghĩ ngợi vài giây liền dặn dò trung tá Thượng: “Anh giúp tôi chuẩn bị máy bay, tôi muốn về.”
“Đêm nay Tư lệnh còn hai cuộc họp nữa.” Trung tá Thượng nhắc nhở.
“Dời lịch họp giúp tôi đi.” Cố Hạo Đình trầm giọng.
“Vậy Tư lệnh có muốn ngủ chút không?” Trung tá Thượng xót Tư lệnh.
“Tôi ngủ trên máy bay được rồi.”
Trung tá Thượng: "..."
Anh ta tưởng rằng Tư lệnh không biết yêu, hóa ra, Tư lệnh đã trao hết tình yêu cho Hoắc Vi Vũ rồi.