Edit: Lune
Lúc này, bác Lâm từ bếp đi ra, mời cả nhà vừa mới đoàn tụ vào phòng ăn dùng bữa.
Hạng Thần nắm tay Quý Miên không chịu buông, lúc ăn cơm cũng phải ngồi bên cạnh Quý Miên mới chịu, dính người cực kì.
Còn Lạc Dã vẫn ngồi đối diện Quý Miên như trước.
Lúc ăn cơm, Quý Miên luôn không nhịn được mà lén quan sát Lạc Dã, lòng muốn tìm người để tâm sự lắm rồi:【Hệ thống...】
【Hả?】
【Em trai tôi thay đổi nhiều quá!】
【Cậu nói đứa nào?】
【Tiểu Dã ấy.】Hạng Thần cũng cao lên nhưng chỉ cao thêm 2 3 cm, mức độ gây sốc cho Quý Miên ít hơn Lạc Dã nhiều.
Hệ thống đánh giá giúp anh, đưa ra dữ liệu:【Cao thêm 12 cm so với lúc cậu đi.】
【! !】Nhiều vậy!
【Con trai tuổi dậy thì ấy mà, chiều cao vụt lên nhanh lắm.】
Quý Miên lơ đãng chọc chọc miếng thịt bò trong bát:【Sao hồi tôi ở đây, em trai tôi chẳng cao lên tí nào vậy. Tôi vừa đi khỏi một năm đã vọt lên nhiều thế.】
Quý Miên nghi ngờ liệu có phải tại anh ở đây, Lạc Dã bị anh chọc tức làm ăn không ngon ngủ không yên nên mấy năm đó cơ thể mới không phát triển không?
Hệ thống tàn nhẫn đáp lại:【Hừ, cũng không hẳn là không có khả năng này.】
【...】
Quý Miên bỗng thấy ăn mất cả ngon.
Lúc anh nói chuyện với hệ thống, Lạc Dã ngồi đối diện cứ nhíu mày suốt, lòng hơi sốt ruột.
Cách một năm, cậu nhận ra biểu cảm của anh trai hình như khó đoán hơn trước.
Buổi tối, lúc năm người ngồi trong phòng khách trò chuyện xem TV, Hạng Thần vẫn dính sát bên cạnh Quý Miên, dịch mông ra một tí cũng không chịu.
"Em muốn ngủ với anh cơ." Cậu nhóc nắm tay Quý Miên, dè dặt nhìn anh.
Quý Miên xoa lưng nó, nói: "Được."
Lúc dẫn Hạng Thần lên tầng, anh thuận tiện bế luôn tên nhóc dính người này lên. Hai tay hai chân Hạng Thần quấn chặt lấy Quý Miên.
Lạc Dã theo sau hai người, nhìn chằm chằm Hạng Thần trong lòng Quý Miên một hồi lâu.
Về phòng tắm rửa xong còn chưa đến mười giờ. Lạc Dã suy nghĩ một lúc, lại ra bàn ngồi làm bài tập, trong khi làm bài thỉnh thoảng lại không nhịn được mà nhìn bức tường bên cạnh.
Vẫn yên tĩnh như trước, nhưng chỉ cần biết giờ phút này Quý Miên đang ở phòng bên là một góc trống trải nào đó trong tim cậu như được lấp đầy. Rất yên tâm.
...
Hạng Thần ở lại hơn một tuần, sau đó được Lương Minh Huyên đón về.
Tiễn Hạng Thần đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại Quý Miên và Lạc Dã.
Đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau kể từ khi Quý Miên trở về, cả hai đều thấy hơi lúng túng.
"..."
Quý Miên không nói gì, anh đi đến ghế sô pha rồi đắn đo một lúc lâu, không giống khi trước, hễ có Lạc Dã ở đây là ngồi ở hai đầu ghế sô pha.
Mà anh ngồi xuống vị trí ở giữa.
Lạc Dã thấy vậy thì thoáng sửng sốt.
Cậu mím môi, sau đó ngồi xuống chỗ cách Quý Miên chỉ nửa mét.
Bình thường khi họ ngồi gần nhau thế này, ở giữa thường sẽ có thêm một Hạng Thần. Hôm nay lại trống không.
Quay đầu nhìn Quý Miên, thấy anh không có phản ứng gì, Lạc Dã bèn nhét một cái gối ôm vào trong ngực rồi nhìn chằm chằm vào TV, mảy may không biết ánh mắt người bên cạnh đang lẳng lặng nhìn mình.
Quý Miên nhìn xuống mái tóc của Lạc Dã, cảm nhận rõ được góc nhìn đã khác xa với năm ngoái.
Đúng là... lớn lên nhiều quá.
Anh cụp mắt xuống, nghĩ đến việc mình sắp làm mà không khỏi rầu rĩ trong lòng.
Thái độ của nguyên chủ với Lạc Dã bắt đầu thay đổi chính là lần anh về nhà khi kết thúc năm nhất đại học.
Cách một năm không gặp, nguyên chủ từ nước ngoài về nhà vừa trông thấy Lạc Dã bỗng nhận ra em trai kế của mình hóa ra lại có một khuôn mặt đẹp cực phẩm.
Hạng Niệm không có yêu cầu gì về giới tính, chỉ cực kỳ chú trọng đến "đẹp". Bốn năm đại học, đám bạn trai bạn gái anh ta quen ở nước ngoài đều thuộc kiểu mặt non tơ trung tính hết.
Theo mô tả của hệ thống thì Lạc Dã mười bốn tuổi có một khí chất độc đáo nằm giữa ranh giới thiếu niên và thiếu nữ, giống như hình ảnh hoàn mỹ được khắc họa bằng nét vẽ tinh tế nhất trong tranh sơn dầu phương Tây. Chính điểm này đã chọc trúng sở thích biến thái quái gở kia của Hạng Niệm.
Quý Miên nhìn góc mặt nghiêng của Lạc Dã, tuy dáng người đã bắt đầu cao lên nhưng đường nét khuôn mặt của thiếu niên vẫn mềm mại như cũ.
Nhưng mà... nhìn có vẻ không khớp với miêu tả của hệ thống lắm thì phải?
Lông mi của Lạc Dã rất dài nhưng không cong vểnh gì mà rủ thẳng xuống, lúc khép hờ mắt trầm tư, hàng mi dài kia che khuất đồng tử bên trong, nhìn đâu có rạng rỡ hoạt bát như mấy cô bé.
Thêm nữa, sống mũi của Lạc Dã rất cao, lông mày cũng vừa đen vừa bén, nhìn qua rõ là một thiếu niên đẹp trai mà, chẳng có điểm nào dính dáng đến con gái hết.
Trong mắt Quý Miên chỉ thấy em trai mình đáng yêu vô cùng, ngoài ra thì hết rồi.
Nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
Quý Miên lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ như bị người trước mặt hấp dẫn, anh không kìm lòng được mà vươn tay ra.
Đầu ngón tay chạm vào tóc Lạc Dã, ngón tay còn quấn lấy một lọn tóc mềm mại.
Cả người Lạc Dã bỗng cứng ngắc, hoàn toàn không ngờ Quý Miên sẽ làm như vậy.
Có điều cậu không hề né tránh sự tiếp xúc của Quý Miên.
Anh trai...
Lạc Dã hồi lâu không phản ứng, mãi cho đến khi ngón tay Quý Miên rời khỏi tóc, chầm chậm chuyển xuống má cậu.
Ngón tay luôn mát lạnh kể cả đang giữa hè nóng bức thình lình chạm vào làn da hơi nóng trên má, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa mà dè dặt quay đầu lại.
"... Anh à?"
Bóng hình Quý Miên phản chiếu rõ rệt trong đôi mắt trong veo của Lạc Dã.
Nhìn ánh mắt trong veo thuần khiết kia, cảm giác tội lỗi trong lòng Quý Miên tức khắc tăng vọt, phòng tuyến tâm lý và giới hạn đạo đức khó khăn lắm mới đột phá được lại kéo căng trở về.
Anh thốt nhiên rụt tay lại, đứng bật dậy rồi sải bước rời khỏi phòng khách lên tầng hai, bóng lưng bỏ đi như chạy trối chết.
Sau khi Quý Miên đi rồi, Lạc Dã dùng mu bàn tay cọ má mình, nghĩ đến cảm xúc chập trùng hoảng hốt thoáng lộ ra trong mắt anh trai khi nhìn mình lúc nãy mà ngẩn người.
...
Quý Miên vào phòng vẽ trên tầng hai, khóa trái cửa lại, anh tựa lưng vào cửa, ngẩn người nhìn trần nhà.
Lại nhớ tới hành vi của mình nửa phút trước, anh xoay người lại, tì trán lên cánh cửa rồi khẽ đập mấy cái.
Tâm trạng anh suy sụp cực kỳ:【Hệ thống, tôi đúng là súc sinh...】
Hệ thống bình tĩnh như không:【Đã làm được cái gì đâu? Vừa mới bắt đầu nhiệm vụ mà.】
Nghĩ đến những việc mình phải làm sau này còn quá đáng hơn hôm nay nhiều, Quý Miên đã thấy phiền muộn không thôi, át luôn cả cảm xúc áy náy.
Hiện giờ còn một việc phải làm.
Anh nhìn quanh phòng vẽ rồi ngồi xuống trước giá vẽ, dùng bút vẽ lại góc nghiêng của Lạc Dã vừa thấy ban nãy.
Vừa cầm bút lên, hai tiếng cứ vậy trôi qua mà chẳng hay biết gì.
【Thế nào?】Quý Miên trưng cầu ý kiến hệ thống.
Trên giấy là một bức chân dung nửa người, một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đường nét gò má mượt mà tinh tế, mi mắt cụp xuống, thần sắc chăm chú. Phía dưới là cái cổ thon dài cùng đôi vai rộng như mắc áo, khiến chiếc áo thun cộc tay căng ra trông rất đẹp.
Bởi vì vẽ dựa theo ký ức nên thành quả cuối cùng hơi khác so với khuôn mặt của Lạc Dã, nhưng cũng giống bảy tám rồi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra nhân vật trong tranh là ai.
【Cũng được.】Hệ thống nhận xét: 【Nhưng mà...】
Nhưng mà gì?
Hệ thống uể oải mở miệng:【Cởi đồ cho thằng bé đi.】
Quý Miên:【...】
Thính tai Quý Miên đỏ bừng.
【Tranh của nguyên chủ toàn để trần.】
【...】
【Cần thì tôi có thể cung cấp ảnh mẫu cho cậu này.】
【... Không cần.】
Chỉ cần nghĩ đến em trai ngây thơ đáng yêu của mình xuất hiện trong tranh với hình tượng đó là Quý Miên không nhịn nổi mà nhíu chặt mày rồi. Đã thế còn là mình vẽ?
Lạc Dã còn nhỏ quá.
【Hình như phải đến lúc Tiểu Dã mười bảy tuổi mới vô tình vào phòng vẽ rồi phát hiện ra mấy bức tranh kia đúng không? Tôi nghĩ... chắc không cần gấp trong một sớm một chiều đâu, cứ từ từ thôi.】
【Hừ.】Ngay từ đầu hệ thống đã biết nhiệm vụ ở thế giới này không khả thi với ký chủ nhà mình rồi, nên vốn chẳng hi vọng gì, nghe vậy thì bất đắc dĩ nói:【Tùy cậu vậy, cẩn thận đừng để lúc cuối ngay cả 100 điểm si tình cũng không kiếm nổi.】
Kiếm được 100 là tốt rồi. Nó tự an ủi mình.
Quý Miên thoáng thả lỏng, anh cất bức tranh trên giá vẽ nhìn có vẻ tạm bình thường này đi.
...
Kỳ nghỉ này, thái độ của Quý Miên với Lạc Dã tốt hơn trước.
Tuy hai người mọi khi ở chung không thân thiết cho lắm, nhưng rốt cuộc Quý Miên không còn hay mỉa mai, tỏ ra hờ hững với Lạc Dã như trước nữa.
Hạng Ngạn Minh mừng lắm, cho rằng con trai mình đã chững chạc trưởng thành hơn sau một năm ở nước ngoài.
Lạc Dã lại không nghĩ thế, trong mắt cậu, Quý Miên chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là lần này trở về, anh ấy không thích đeo cái vỏ bọc lạnh tanh như trước nữa thôi.
Chớp mắt đã hết một tháng nghỉ.
Ngày Quý Miên đi là giữa tháng Chín, Lạc Dã vừa hay nghỉ cuối tuần. Lúc Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư lái xe đưa Quý Miên ra sân bay, tiện thể dẫn cả Lạc Dã đi luôn.
Hai anh em ngồi ở hàng ghế sau rất gần nhau. Lần chia tay thứ hai, cả nhà đều đã có kinh nghiệm nên không còn nhiều cảm xúc lẫn lộn như lần đầu nữa.
Sau khi xuống xe, Hạng Ngạn Minh lấy vali của Quý Miên từ cốp xe ra, đưa anh vào sân bay.
Quý Miên làm thủ tục check-in xong, tạm biệt mọi người rồi chuẩn bị đi vào.
"Con đi đây." Tuy lời này anh nói với Hạng Ngạn Minh nhưng ánh mắt sau cùng lại dừng trên người Lạc Dã. Lần này đi lại là cả năm không gặp.
Thế nhưng, mình lâu không về với Lạc Dã mà nói có khi lại là chuyện tốt. Quý Miên nghĩ bụng, mình hẳn là một người anh trai cực kỳ đáng ghét.
Vừa nghĩ tới chuyện mình đi một năm mà Lạc Dã đã cao vọt lên là Quý Miên lại thấy chua xót không thôi.
Lúc định quay người đi thì Lạc Dã bỗng cất tiếng gọi: "Anh ơi."
Bước chân Quý Miên khựng lại, nghiêng đầu nhìn.
Tầm mắt Lạc Dã dừng trên môi anh, yên lặng chờ đợi.
"Sao vậy?" Quý Miên không có bản lĩnh đoán suy nghĩ người khác qua nét mặt như Lạc Dã, anh nhìn hồi lâu mà không biết em trai mình đang chờ cái gì.
Anh liếc nhìn má của Lạc Dã, năm ngoái má vẫn còn khá bầu bĩnh, nhưng năm nay chỉ còn lại hai đường cong xinh đẹp, trông rất hài hòa với khuôn cằm, như thể đường nét góc cạnh sắp sửa nhô ra vậy. Có điều da vẫn trắng cực kỳ, chọc một cái là lõm vào thành một cái hõm nhỏ.
—— Muốn thơm thằng bé một cái ghê.
Nhưng bị đôi mắt ngây thơ trong veo của Lạc Dã nhìn chằm chặp, Quý Miên có muốn cũng không có gan làm.
Huống chi năm nay Lạc Dã đã mười bốn tuổi rồi. Tuy chỉ lớn hơn năm ngoái một tuổi, nhưng lúc đó cậu mới cao đến cằm Quý Miên, trong mắt Quý Miên vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Còn Lạc Dã bây giờ đã là một người trưởng thành hơi non nớt rồi.
Thơm một đứa bé với thơm một thiếu niên cao gần bằng mình, cảm giác khác nhau hoàn toàn.
Chính Quý Miên cũng cảm thấy lạ lùng khó xử, anh nghĩ một lúc cuối cùng vẫn thôi.
"Đi đây." Anh hờ hững vẫy tấm thẻ lên máy bay.
Lạc Dã dõi mắt nhìn theo bóng anh rời đi, hàng mi khẽ rủ xuống.