Edit: Lune
Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh từ sân bay về chưa đến 6 giờ, thế nhưng lúc về đã thấy Lạc Dã đã rửa mặt xong từ tầng hai đi xuống rồi.
Cả hai người đều sửng sốt.
Lạc Chỉ Thư nhìn chồng một cái mới quay đầu hỏi: "Tiểu Dã, sao dậy sớm vậy?"
Lạc Dã không trả lời.
"Anh con... bao giờ về ạ?"
"..." Lạc Chỉ Thư im lặng hồi lâu: "Sớm thì có lẽ Tết sẽ về."
"... Vâng."
"Giờ vẫn còn sớm lắm, hay con lên ngủ lúc nữa đi? Mà không buồn ngủ nữa thì mẹ làm bữa sáng cho con nhé? Bác Lâm chưa tới."
"Không cần đâu ạ." Nói xong, Lạc Dã quay người lên tầng.
...
Sau khi Quý Miên đi rồi, thời gian hai vợ chồng ở nhà nhiều hơn trước thấy rõ.
Mặc dù biết hai anh em bình thường không thân nhau nhưng họ vẫn sợ Lạc Dã sẽ cảm thấy cô đơn sau khi Quý Miên đi, cho nên cả hai đều cố gắng sắp xếp thời gian, muốn bầu bạn với Lạc Dã nhiều hơn.
Chẳng qua Lạc Dã thấy hành vi này không cần thiết với mình cho lắm, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Bởi vì người thân thiết nhất với cậu đã không còn là bố mẹ từ lâu rồi.
Ngày trước, cũng có lúc nghỉ đông nghỉ hè, Quý Miên sẽ tranh thủ mấy ngày qua nhà Lương Minh Huyên ở vài hôm với Hạng Thần.
Mới đầu Lạc Dã còn tưởng lần này Quý Miên đi rồi cũng sẽ giống khi ấy...
Để cậu ở nhà một mình, cả ngày đều tự tại nhàn nhã.
Quý Miên không ở trường, buổi tối Lạc Dã không cần phải đến khu phòng học của khối cấp 3 chờ đến tám rưỡi mới về nhà nữa.
Cậu tan học lúc sáu giờ rồi về thẳng nhà ăn tối, sau đó mang cặp sách lên tầng, tiếp tục học bài.
Cậu vùi đầu làm bài. Tới khi màn đêm buông xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Trước kia rõ ràng cũng yên tĩnh như vậy, nhưng sự yên tĩnh hôm nay lại giống như con thú hoang ẩn nấp đã lâu, căn phòng bên cạnh mất đi người canh gác, nó lập tức há cái miệng đầy máu của mình ra để nuốt chửng người ta vào bên trong.
Lạc Dã ở trong bụng của "yên tĩnh" chỉ thấy khó chịu vô cùng.
Trước khi đi ngủ, cậu bưng cái cốc ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh. Không có ánh sáng từ dưới cánh cửa hắt ra.
Mọi thứ đều tối om.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Dã thức dậy như thường lệ.
Bác Lâm đến nhà họ Hạng từ rất sớm, làm xong bữa sáng rồi để lên bàn ăn.
Mình Lạc Dã chiếm cả cái bàn, đối diện không một bóng người.
Cậu cúi đầu ăn sáng, mười phút đã giải quyết xong đồ ăn trong đĩa, sau đó đứng dậy đeo cặp sách lên lưng.
"Bác Lâm ơi." Cậu lên tiếng gọi bác Lâm đang tất bật trong bếp.
"Ơi." Bác Lâm vẩy vẩy hai cái tay đang rửa rau rồi quay người lại.
"Sau này bác làm đồ ăn sáng tiện cho cháu mang đi học được không ạ?" Lạc Dã nhìn bác: "Cháu muốn ăn trên đường."
"..." Bác Lâm sửng sốt, một lúc sau mới hoàn hồn, gật đầu nói: "Được chứ."
Bác Lâm cười, nói: "Lên lớp 8 rồi, bài vở cũng nặng dần, ăn trên đường cũng tiết kiệm được thêm thời gian."
Lạc Dã chỉ "vâng" một tiếng.
Thời gian Lạc Dã ở nhà giảm hẳn.
Cậu chỉ thử về nhà lúc hơn sáu giờ được mấy hôm rồi bỏ. Cuối cùng cậu vẫn ở lại trường ăn tối, sau đó ngồi học trong lớp tự học đến tối muộn, học xong thì ra sân thể dục chạy bộ một lúc.
Trước khi lên cấp 2, hoạt động thể thao duy nhất của Lạc Dã chỉ có chạy bộ buổi sáng do trường tổ chức hàng ngày.
Sau khi bước vào tuổi dậy thì ở cấp 2, có lẽ do cơ thể đang phát triển nên cậu thường thấy mệt mỏi trong giờ học, cho nên mới muốn vận động để nâng cao tinh thần lẫn thể lực.
Chẳng qua lúc trước Quý Miên còn ở đây nên ý định này vẫn luôn bị gác lại. Chạy bộ là môn thể thao duy nhất Lạc Dã thấy hứng thú, cậu không thích mấy môn "náo nhiệt" quá mức kia lắm, chạy bộ với cậu là vừa.
Lúc chạy cự li dài, đầu óc hoạt động cả ngày được thả lỏng, cậu có thể tạm thời để một số ý nghĩ vô nghĩa chiếm cứ tâm trí mình, sau đó sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
...
Học kỳ hai lớp 8 bắt đầu.
Hồ Lập lộn người một cái, nhảy đến bên cạnh Lạc Dã: "Anh Lạc, Tết đại ca tớ có về không?"
Nghe vậy, Khổng Vũ Trăn cũng không nhịn được mà quay đầu lại.
Lạc Dã đáp ngắn gọn: "Không."
Quý Miên bảo Tết không về được, nói là phải tham gia cái gì đó do trường tổ chức.
Thực ra giữa kỳ cũng có ngày nghỉ nhưng không đến một tuần, đi đi về về hơi phiền.
"À..." Hồ Lập thở dài tiếc nuối: "Sáng nay lúc chạy bộ, tớ còn tán dóc với mấy đứa lớp 7 trong câu lạc bộ, không ngờ đám lớp 7 năm nay còn chưa nghe thấy tên đại ca tớ bao giờ!"
Nhân vật máu mặt như đại ca mình lưu lại bao nhiêu truyền thuyết vĩ đại như thế, thế mà đám khóa mới lại không ai biết. Hồ Lập lắc đầu, bóp cổ tay thở dài.
Quý Miên tốt nghiệp rồi, tuy ngày trước nổi danh nhưng làm gì có ai trong trường cứ treo tên anh ở miệng đi tuyên truyền hàng ngày, huống chi bọn họ mới lên cấp 2...
Khóa mới không biết cũng rất bình thường.
"Thì sao?"
"Nên tớ đã kể lại sự tích của đại ca cho bọn họ nghe một lượt á!"
Khóe miệng Lạc Dã giật giật: "Cậu đừng có làm hỏng thanh danh của anh trai tớ."
Nghe vậy, Hồ Lập bất mãn phản bác mấy câu.
Cậu ta tựa vào bàn bên cạnh Lạc Dã, quan sát cậu một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Này anh Lạc, giờ cậu cao bao nhiêu rồi?"
"Không biết, chưa đo."
"Sao tớ cảm giác cậu cao lên nhiều phết đấy?" Hồ Lập so tay, đoán: "Chắc phải... 1m65 nhỉ, có điều vẫn lùn quá."
"..."
Lạc Dã hờ hững liếc cậu ta một cái.
"Nhưng mà mới nửa năm đã cao thêm 5 6 cm." Hồ Lập không khỏi líu lưỡi: "Cậu cao còn nhanh hơn tớ ngày trước nữa."
Hồ Lập phiền muộn so đầu mình: "Tớ cả năm chỉ cao thêm có nửa cm."
Có người đi ngang qua mỉa một câu: "Cậu cao nữa là chọc thủng trần nhà đấy."
Hồ Lập cười "He he" cực kỳ đắc ý.
Lạc Dã quả thực cao lên nhiều.
Bước vào lớp 8, giai đoạn dậy thì muộn màng của Lạc Dã mới thong thả chạy đến, thậm chí còn lao vù vù.
Hai năm không cao thêm tí nào, Quý Miên vừa đi cái là Lạc Dã bắt đầu cao vọt lên.
Mình năm lớp 8 này, gần như mỗi tháng Lạc Dã lại có chiều cao mới.
Hơn nữa đà phát triển này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hai vợ chồng đều cảm thấy rất ngạc nhiên về giai đoạn dậy thì đột ngột của Lạc Dã, từ đó về sau, thức ăn trên bàn ăn của nhà họ Hạng ngày càng trở nên giàu dinh dưỡng hơn, như thể sợ rằng khẩu phần ăn nhà mình không đỡ nổi kiểu lớn khiếp người của Lạc Dã vậy.
Cuối lớp 8, Lạc Dã đã từ củ cải chưa tới mét sáu vọt thành một thiếu niên thanh tú mét bảy.
Khuôn mặt vẫn đẹp như cũ, nhưng cái dáng thiếu niên cao ráo thẳng tắp kia không còn khiến người ta nhầm cậu là con gái nữa.
Hết học kỳ được nghỉ hè, trong phòng khách, Lạc Chỉ Thư nhìn Lạc Dã rồi cười nói: "Mới một năm đã khác hẳn thế này, chờ anh con về chắc không nhận ra con mất."
Lạc Dã khựng lại.
Thật ư?
Cậu quay đầu, nhìn về phía tủ kính ở phòng khách, thấy bóng mình phản chiếu trong đó.
Chắc là cao hơn, vai có vẻ cũng rộng hơn thì phải.
Nhưng hàng ngày đánh răng rửa mặt hay tắm rửa cậu đều nhìn mình trong gương nên không thấy thay đổi mấy.
Hạng Ngạn Minh cũng cười: "Đợi anh con về kiểu gì cũng bị con làm cho giật mình."
"..."
Nghe vậy, Lạc Dã không nhịn được mà tưởng tượng ra nét mặt của Quý Miên.
Trong tấm kính, gương mặt mơ hồ của thiếu niên dường như đang nở nụ cười.
...
Quý Miên mua vé về vào đầu tháng 8, máy bay hạ cánh vào buổi chiều. Lạc Chỉ Thư và Hạng Ngạn Minh vừa hay có thể đi đón anh ở sân bay sau khi tan làm.
Hạng Thần năm nay 11 tuổi, vừa mới lên lớp 5, cả năm không được gặp anh trai mà khóc lên khóc xuống mấy lần ở nhà rồi.
Vừa nghe bảo Quý Miên sắp về là bắt đầu năn nỉ mẹ nói muốn gặp anh trai, thế là Lương Minh Huyên bảo tài xế đưa Hạng Thần sang bên này từ hôm trước Quý Miên về.
7 giờ tối, Lạc Dã yên lặng ngồi trong phòng khách. Còn Hạng Thần thì không giấu nổi sự phấn khích của mình, cứ tí lại chạy ra mở cửa nhìn ra ngoài.
Không thấy ai lại đóng cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lạc Dã, nhưng chưa kịp ấm mông thì lại đứng dậy đi ra ngóng.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.
Kết quả không phụ mấy vòng đi ra đi vào ngóng của Hạng Thần.
Lần thứ sáu cậu nhóc chạy ra cửa chính, vừa định sờ vào tay nắm thì cửa đã cạch cạch mở ra từ bên ngoài, kèm theo đó là tiếng bánh xe vali ma sát trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng này, ánh mắt Lạc Dã gần như nhìn sang ngay lập tức.
Chỉ thấy một người vì bôn ba đường xa nên tóc tai hơi rối xuất hiện ở cửa.
"Anh trai!!" Hạng Thần lao vào lòng Quý Miên.
Quý Miên sửng sốt với người lao vào lòng mình, không ngờ Hạng Thần cũng sang.
Lúc nãy ngồi trên xe, Hạng Ngạn Minh không nói chuyện này với anh.
Đúng lúc này, Hạng Ngạn Minh kéo vali vào cửa, Lạc Chỉ Thư theo ngay sau ông.
Quý Miên cúi người bế Hạng Thần lên, cười dỗ dành cậu nhóc một lúc.
Anh muốn nhìn một người khác trong nhà.
Quý Miên ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải Lạc Dã vừa đứng dậy đang từ phòng khách đi tới.
Khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, đôi mắt mang ý cười của Quý Miên lọt vào mắt Lạc Dã.
Nụ cười kia là dành cho Hạng Thần, nhưng lại bị ép phải chia cho mình.
Khuôn mặt Quý Miên gần như không khác gì lúc đi, nhưng Lạc Dã cứ cảm thấy lạ lẫm thế nào.
Mười bốn tuổi, độ tuổi mà thẩm mỹ dần hình thành. Cả một năm không gặp, khuôn mặt mà cậu đã nhìn quen từ lâu kia giờ phút này lại như "đâm sầm" vào trái tim cậu. Đôi mắt kia vẫn đen sẫm như mực, khuôn mặt cũng chẳng hề thay đổi, nhưng từng nét mày, sống mũi, bờ môi, nay lại trở nên rõ nét quá đỗi, khiến Lạc Dã bỗng chốc nhận không ra.
Đang là thời điểm nóng nhất hè, Quý Miên xuống khỏi cabin máy bay mát mẻ, bên ngoài áo thun trắng còn khoác thêm một cái áo khoác mỏng, lúc bế Hạng Thần, xương cổ tay mảnh khảnh lộ ra một đoạn, đường nét xinh đẹp vô cùng.
Rất nhiều bạn trong lớp đều có sao nữ, sao nam mình thích. Lạc Dã chưa bao giờ cảm nhận được mấy khuôn mặt được xưng là "Thần tiên" kia rốt cuộc đẹp chỗ nào.
Thẩm mỹ của cậu bỗng chốc thành hình, và khuôn mặt trước mắt trở thành tiêu chuẩn duy nhất.
Đối mặt nhìn nhau vài giây, hai anh em đều hơi mất tự nhiên.
Quý Miên thả Hạng Thần xuống, chậm rãi bước đến trước mặt Lạc Dã rồi dừng lại trước người cậu.
Mắt Lạc Dã vẫn như dĩ vãng, khóa chặt mọi biểu cảm của Quý Miên, không muốn bỏ lỡ bất cứ chút thay đổi nào.
Cậu thấy rõ sự ngạc nhiên nhỏ bé hiện lên trong đôi mắt đen kia. Biểu cảm ấy trên khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng kia trở nên cuốn hù vô cùng.
"Đã cao... cao thế này rồi à." Quý Miên lẩm bẩm rồi quay đi, sau đó lại nói nhỏ một câu: "Đến sống mũi anh rồi."
Thì thầm xong, anh đi vòng qua Lạc Dã vào phòng khách, thái độ rất lạnh nhạt.
Hạng Ngạn Minh trông cái cách đối xử khác biệt rõ ràng của anh với hai đứa em trai mà đau cả đầu, nhưng Quý Miên vừa mới về, lâu rồi không gặp con nên ông không nỡ quở trách, chỉ đành cười áy náy nhìn Lạc Dã, đoạn xách vali của Quý Miên lên tầng hai trước.
Nhưng mà thực ra ông không cần phải thấy áy náy.
Lạc Dã đứng tại chỗ, hàng mi dày cụp xuống che đi ý cười trong mắt, cậu thầm nhủ: Chờ hai năm nữa anh về, em sẽ cao hơn cả anh.