Edit: Lune
Lạc Dã mỗi năm lại một kiểu, Quý Miên mỗi năm về nhà giống như mở hộp mù vậy.
Năm nay về đã cao vọt thêm 10 cm, sang năm gặp lại đã xấp xỉ bằng Quý Miên rồi, vai cũng rộng và dày hơn.
Chờ tới lúc Quý Miên học năm ba nghỉ hè về nhà thì Lạc Dã gần như đã là một người khác.
Quý Miên xuống máy bay, lấy xong hành lý ký gửi rồi ra sân bay.
Hạng Ngạn Minh đi công tác nên không tới đón anh được. Quý Miên đang định tự bắt taxi về.
Còn chưa ra khỏi sân bay, điện thoại trong túi chợt rung lên, có một cuộc gọi đến.
Anh lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là một số lạ gọi đến.
Ở gần lối ra hơi đông người, Quý Miên còn kéo vali nữa nên quyết định bỏ qua trước, định lúc nữa đến chỗ nào trống trải hơn sẽ gọi lại.
Ra khỏi cửa sân bay, bên ngoài toàn người đến đón.
Quý Miên kéo vali đi lên, cúi đầu chen qua đám đông, đột nhiên bị chặn đường.
Người cản đường anh là một chàng trai rất cao, mặc áo thun đen cộc tay. Quý Miên vốn đang cúi đầu, bị chặn vậy thì vô thức ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay cả khi ngước mắt nhìn lên thì anh cũng chỉ thấy được cằm đối phương.
Quý Miên bỗng thấy cái cằm kia hơi quen mắt, anh ngẩn ra, đoạn nhìn tiếp lên trên thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Nói là quen nhưng cũng cũng lạ lẫm vô cùng.
Các nét của đối phương vẫn giống như trong trí nhớ của Quý Miên, chỉ là giờ sắc sảo hơn nhiều, không còn là cậu thiếu niên thanh tú ngày trước nữa, giờ trông vừa đẹp trai lại vừa trưởng thành.
Tiểu... Dã? Mắt Quý Miên mở to, không khỏi kinh ngạc.
Lạc Dã cúi đầu, cũng đang nhìn anh.
Hàng mi dài che khuất con ngươi bên trong khiến thiếu niên trông có vẻ bất cần.
Đồng tử Quý Miên run rẩy.
To quá vậy!!!
Bé hạt đậu của anh đâu rồi!!
Quý Miên tưởng đây là tất cả rồi.
Không ngờ, mắt Lạc Dã nhìn xuống anh ẩn giấu ý cười khó nhận ra. Cậu nhẹ giọng lên tiếng: "Anh trai."
Vẫn là cái ngữ điệu bình tĩnh như cũ, chỉ là âm sắc trong trẻo sáng sủa ngày xưa chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, giọng thiếu niên bây giờ mang theo chút khàn vừa qua thời kỳ vỡ giọng, trầm cực kỳ.
"..."
... Chào em.
Môi Quý Miên mấp máy, đột nhiên cảm thấy không sao thốt ra được cái giọng "mềm mại" của mình trước giọng của Lạc Dã.
Năm ngoái về, Lạc Dã mới cao ngang anh, khi ấy Quý Miên đã không biết nên nhìn thẳng cậu như thế nào rồi.
Nếu anh cứ ở trong nước, mỗi ngày nhìn Lạc Dã cao hơn lớn hơn thì sẽ không đến mức thấy ngượng nghịu.
Nhưng một năm anh mới về một lần, dường như chỉ trong vài chuyến bay mà nhóc con lúc trước còn chưa cao đến ngực anh nay đã lớn phổng thành dáng vẻ hiện giờ.
Lạc Dã vừa lên lớp 10, mới tròn mười sáu tuổi mà đã cao hơn anh nửa cái đầu.
Hơn nữa, cao mét tám mấy rồi mà vẫn còn thảnh thơi cao tiếp, thong dong từ tốn, chậm rãi trưởng thành.
Lạc Dã thay đổi quá lớn, trong phút chốc Quý Miên chưa thích ứng nổi, anh hơi mất tự nhiên quay đi tránh ánh mắt của cậu. "Sao, sao em lại đến đây?"
"Bố đi công tác rồi không đến được, em tự đến. Lúc đầu em định hỏi anh đứng ở cửa nào..." Lạc Dã tạm dừng, đoạn giơ tay phải đang cầm điện thoại lên: "Nhưng anh không nghe máy của em."
"Số của em à... Có điện thoại rồi hả?"
"Vâng. Không có điện thoại ở trường bất tiện lắm."
"Em còn tưởng sẽ không tìm thấy anh cơ." Có người chen về phía hai người, Lạc Dã nghiêng người nhường đường, nói tiếp: "May mà không xui lắm."
Quý Miên cố gắng bình tĩnh "ừm" một tiếng, kéo vali định đi ra ngoài.
Mu bàn tay bỗng bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, ngay sau đó trong tay anh nhẹ bẫng.
Lạc Dã lấy vali từ tay anh: "Anh à, để em."
Vali của Quý Miên không nhẹ lắm, nhưng vào tay Lạc Dã lại như xách hộp bông, trông nhẹ nhàng lắm luôn.
Quý Miên nghĩ thầm: Có anh trai nào lại để em trai kéo vali cho mình cơ chứ...
Nhưng giương mắt nhìn dáng người cao lớn của Lạc Dã, anh lại im lặng nuốt lời từ chối xuống.
Tâm trạng Quý Miên vừa mừng vừa phức tạp.
Anh cúi đầu lấy điện thoại ra, lưu cuộc gọi nhỡ lúc nãy vào danh bạ.
Lạc Dã liếc mắt nhìn anh, tới khi Quý Miên gõ hai chữ "Lạc Dã" vào ô ghi chú, bấm dấu tích ở góc phải trên cùng để hoàn tất thêm vào danh bạ, cậu mới dời mắt.
...
Tranh của Quý Miên tăng dần theo năm tháng, cũng dần trở nên trần trụi. Nhất là lần này trở về, vừa thấy thân hình cao lớn của Lạc Dã đứng trước mặt mình, gánh nặng trong lòng Quý Miên khi vẽ rốt cuộc cũng giảm bớt được phần nào.
Giờ anh đã có thể vẽ phần người trên của Lạc Dã khá thuận lợi rồi.
Quý Miên nghĩ, nếu mình tiếp tục phá vỡ giới hạn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một tên khốn nạn tày trời.
【Cậu á?】Hệ thống rất khinh thường.
【...】
Nghe ra sự coi thường của hệ thống với mình, Quý Miên thoáng chốc không biết nên vui hay buồn.
Hệ thống nhận xét:【Trông biểu cảm kiềm chế quá... Mà sao cậu toàn vẽ nửa người trên vậy?】
Quý Miên cố gắng thêm tí sắc thái mờ ám vào bức tranh, nhưng so với kiểu vẽ dâm dục phô ra của nguyên chủ thì phong cách vẽ của Quý Miên vẫn kín đáo nhiều lắm.
Quý Miên nhỏ giọng:【Chắc tại tôi không có khiếu vẽ cho lắm.】
Hệ thống tức giận hừ lạnh một tiếng, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Một ký chủ không thể mang lại lợi ích cho nó thì không còn là ký chủ tốt của nó nữa.
Hệ thống bọn nó cũng phải kiếm điểm tích lũy mà, chiết khấu mười phần trăm từ điểm tích lũy ký chủ kiếm được.
Nếu Quý Miên chỉ kiếm được 100 điểm si tình trong thế giới này thì cuối cùng nó cũng chỉ nhận được có 10 điểm. Mua que diêm khéo cũng chả đủ.
Quý Miên cất bức vẽ đi, để cùng chỗ với mấy bức trước.
Anh tiện tay lật xem tranh vẽ hai năm trước, không khỏi than thở thời gian trôi nhanh ghê.
Khuôn mặt của người trong tranh gần như không có gì thay đổi, nhưng khí chất lại khác xa.
Quý Miên cầm bức tranh đầu tiên mình vẽ cho Lạc Dã rồi so sánh với bức hiện tại, ngón tay mơn trớn phía trên hai bức tranh, chạm vào hai đôi mắt đều đang khép hờ.
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, buông tranh xuống rồi lấy điện thoại ra.
Từ cấp ba đến đại học, điện thoại Quý Miên đã thay hai lần, nhưng album ảnh chụp thời cấp ba vẫn còn lưu giữ.
Quý Miên tìm thấy một album ảnh, bên trong là những bức ảnh anh đã tổng hợp riêng cho hai đứa em của mình. Phần lớn là ảnh của Hạng Thần, còn ảnh của Lạc Dã thì rất ít, hơn nữa góc chụp cũng rõ là toàn chụp trộm.
Anh kéo xuống dưới, tìm thấy ảnh người tuyết ba khúc do mình làm cùng Lạc Dã và Hạng Thần hồi 16 tuổi, lật xuống tiếp thì có ảnh Hạng Thần đứng bên người tuyết giơ ngón tay hình chữ V, rồi đến hai tấm ảnh chụp trộm Lạc Dã.
Người trong ảnh nhỏ nhỏ tròn tròn, đeo găng tay, đang ngồi xổm chăm chú đắp người tuyết, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì.
Cả hai đều là ảnh nghiêng, đều cụp mi mắt xuống. Rất giống với thần thái trên giấy vẽ của Quý Miên.
Quý Miên cong môi cười nhẹ, sửa lại ý nghĩ vừa rồi của mình: Thực ra khí chất cũng không thay đổi bao nhiêu.
Từ lúc bé, đôi mắt của Lạc Dã đã luôn trầm tĩnh như vậy, như ẩn chứa cả một hồ nước tịch mịch bên trong.
Có đôi khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh luôn liên tưởng đến một người khác.
Không phải là Quý Miên chưa từng nghi ngờ, đối với những việc có liên quan đến người yêu mình, chỉ cần có chút manh mối nào là anh đều sẽ thận trọng thăm dò truy tìm.
Nhưng Lạc Dã không kén ăn.
Quý Miên cất điện thoại đi.
Đến thế giới này cũng đã gần mười năm rồi mà vẫn chưa tìm được anh ấy.
...
Ra khỏi phòng vẽ, Quý Miên đúng lúc đụng phải Lạc Dã vừa lên tầng.
Anh vừa mới làm xong chuyện bẩn thỉu ở trong đó, lúc này gặp người trong tranh nên khó tránh khỏi có tật giật mình.
Anh không chào Lạc Dã mà quay người khóa cửa phòng vẽ trước.
Lạc Dã thấy Quý Miên khóa xong mới nói: "Anh ở trong đó lâu thế."
"... Ừm."
Lạc Dã liếc nhìn cánh cửa.
Mỗi lần dùng xong phòng vẽ Quý Miên đều sẽ khóa cửa, cũng thành thói quen từ lâu. Quý Miên không ra lệnh cấm không cho người khác vào, trong nhà cũng có chìa khóa phòng vẽ, thỉnh thoảng bác Lâm cũng sẽ vào dọn dẹp nhưng chỉ quét dọn qua loa, sợ làm lộn xộn đồ của Quý Miên.
Lạc Dã hiểu được vì sao Quý Miên lại khóa cửa, cậu không am hiểu nghệ thuật nhưng cũng biết có một số bức tranh không tiện để chỗ nhiều người thấy.
Nhưng vừa rồi đi lên, lúc đụng mặt Quý Miên, cậu cảm giác được người này hơi hoảng loạn.
Lạc Dã bỗng thấy hơi tò mò, tò mò anh trai đã vẽ gì bên trong.
Chẳng qua cậu sẽ không hỏi, mà sự tò mò chút xíu này cũng chỉ lướt thoáng qua trong đầu rồi biến mất tăm.
Quý Miên hắng giọng, muốn tìm đề tài nào đó làm nền.
Trong lúc chờ anh mở miệng, Lạc Dã cụp mắt xuống, phát hiện khuôn mặt lạnh lùng mà mình từng phải ngước mắt lên mới nhìn thấy trông từ trên cao xuống mềm mại vô cùng.
Cậu có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Quý Miên, mái tóc đen bông mềm. Thì ra lông mi của anh trai cũng dài ghê, lại còn cong nữa, nhìn từ trên cao xuống càng rõ. Lúc anh trai căng thẳng, nó còn khẽ run run như cánh bướm.
Lạc Dã cũng hơi khó thích ứng với góc nhìn mới mẻ này.
Nhưng cậu không bối rối giống như Quý Miên, chỉ đơn giản là thấy khá mới lạ thôi.
"Về phòng làm bài tập à?" Quý Miên tìm chuyện nói.
"Em làm xong rồi, giờ về luyện đề."
Quý Miên: "Ừm."
Anh nhìn Lạc Dã, định củng cố hình tượng biến thái của nguyên chủ một tí.
Cổ tay mới nâng lên được nửa thì dừng lại ở chỗ ngang eo rồi cứng đờ giữa không trung.
Quý Miên thầm ước lượng chiều cao của mình.
Với không tới, thôi vậy. Quý Miên luôn tìm đủ cớ để lảng tránh.
Đóng vai một tên biến thái thèm muốn em trai mình quả thực quá khó đối với anh.
Quý Miên sinh lòng muốn bỏ cuộc, cuối cùng vẫn không vượt qua được cái cửa ải kia trong lòng.
Lạc Dã để ý đến động tác còn dang dở của anh.
Từ hai năm trước người này đã thường xuyên như vậy rồi, không hiểu sao cứ muốn chạm vào mặt với cổ mình, nhưng cổ tay hơi nâng lên thì lại dừng, ngập ngừng muốn giơ lên, ngập ngừng muốn chạm vào, đắn đo mãi rồi chẳng mấy chốc lại buông xuống.
Động tác của Quý Miên rất kín đáo nhưng Lạc Dã vẫn thấy rõ ràng.
Thực ra cậu không ghét Quý Miên chạm vào mình.
Mỗi lần Quý Miên về nhà đều vào những ngày nắng nóng nhất mùa hè, dù điều hòa trong nhà không để thấp quá nhưng chắc chắn không thể gọi là lạnh được. Nhưng bàn tay nắm lấy tay Lạc Dã hay chạm vào má cậu luôn mát lạnh, như thể giải nhiệt được vậy.
Chỉ là Lạc Dã cảm thấy kỳ thực Quý Miên không muốn chạm vào mình lắm, nhưng chẳng hiểu tại sao lại cứ miễn cưỡng.
Hạng Ngạn Minh yêu cầu anh ấy sao?
Lạc Dã thầm suy đoán, thấy cổ tay Quý Miên vẫn đang hơi giơ lên, cậu bèn ỷ vào lợi thế chiều cao của mình mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Quý Miên.
Anh à, không thích thì đừng làm.
Cậu nắm cổ tay Quý Miên mãi sau mới chịu buông ra, chỉ vì cảm giác chạm vào làn da mịn màng lẫn xương cổ tay tinh tế trong lòng bàn tay thực sự quá mới lạ.
Quý Miên thì hoàn toàn hiểu nhầm ý của Lạc Dã, anh tưởng Lạc Dã đã phát hiện ra hành động của mình nên ra tay ngăn cản trước. Có vẻ như cực kỳ khó chịu với việc bị mình chạm vào.
Chẳng qua anh lại vì thế mà thở phào, hạ quyết tâm:【Xin lỗi hệ thống.】
Hệ thống cũng đoán được đại khái Quý Miên muốn nói gì rồi, nó bắt đầu nói một tràng trong đầu anh.
【Tôi sẽ hoàn thành những tình tiết quan trọng để tránh ảnh hưởng đến tuyến chính của thế giới.】Quý Miên nhớ hệ thống từng nói chi phí sửa chữa cho một tiểu thế giới sụp đổ không hề nhỏ.
【Còn việc khác... thôi vậy.】
Em trai anh không thích.