Nhìn thấy Hạ Minh Ngọc nhắn tin lại, Đàm Khanh nhanh chóng chuyển từ vòng bạn bè trở về giao diện khung chat.
Vừa nhấn vào bàn phím, đã thấy Hạ Minh Ngọc gửi một tin mới đến.
Ông xã cố gắng kiếm tiền nuôi: Tối nay ăn cái gì.
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh cuộn chân lại chật vật ngẫm nghĩ, thiện ý gõ chữ.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Ăn cơm hộp của đoàn phim, thật là khó ăn nha. [Tủi thân lắm đó.jpg]
Hạ Minh Ngọc không trả lời ngay lập tức.
Đàm Khanh buồn bực ngán ngẩm ngồi ở trên giường lắc lư trước sau như để vận động sau bữa ăn.
Điện thoại trong tay chấn động, Hạ Minh Ngọc trực tiếp gọi tới.
Quá tốt rồi.
Đàm Khanh ghét nhất là dùng phương pháp của loài người gõ chữ nhắn tin!
Hắn vui vẻ trải phẳng mình trên giường lớn, ngửa mặt lên, đắc ý than thở một tiếng, ngọt ngào nói với Hạ Minh Ngọc đầu bên kia điện thoại: “Chào buổi tối nha, moa moa.”
Từ khi ở cùng với Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc vốn dĩ rất ít chú ý tới từ ngữ trên mạng đã càng nghe càng quen thuộc với mấy từ ngữ lưu hành bây giờ.
Không chỉ có thể học một, còn có thể dùng ba, càng phải nghiêm ngặt đề phòng Đàm Khanh dùng những này với người khác.
Dân kỹ thuật vốn đang bị mắng trong văn phòng của Hạ Minh Ngọc đã sớm được thả đi, chỉ còn lại Đàm Kỷ Kỷ trùm áo khoác lông dê của ba ba ngủ say trên ghế sô pha và Hạ Minh Ngọc đã hoàn toàn không còn tâm trạng nào để làm việc.
Hạ Minh Ngọc đi xa con trai một chút, dừng lại bên cạnh cửa sổ: “Anh vừa bảo nhà hàng quốc gia ở thành phố H chuẩn bị mấy món em thích ăn, nửa giờ sau sẽ có thể đưa đế, ăn xong đừng nằm xuống ngay, tắm rửa nghỉ ngơi rồi mới được ngủ.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh liếm liếm khóe miệng của mình, mơ hồ còn có hương vị thì là.
Quả nhiên, nói dối sẽ bị báo ứng.
Đàm Khanh giang tay chân thành hình 大 xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa lo buồn lại cô đơn nhìn chằm chằm trần nhà nhìn một hồi, vẻ mặt phức tạp mà nói: “Vậy anh đặt mấy món thế?”
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc bình thản: “Bánh trứng nấm, hải sâm sốt, gà luộc, còn có mấy món ăn kèm như tổ yến huyết chưng đường phèn. Những món này là đủ rồi, ngoan, ban đêm không được ăn quá nhiều.”
Đàm Khanh: “…”
Món nào món nấy đều quý hơn bữa nướng kia nhiều.
Hu hu hu.
Đàm Khanh ôm điện thoại tủi thân khổ sở lẩm bẩm, lẩm bẩm nửa ngày mới khẽ lật bụng, nâng cao giọng nói: “Bé cưng của tui đâu, tui muốn nhìn bé cưng hu hu hu.”
Hạ Minh Ngọc nghe giọng điệu này của Đàm Khanh liền biết tám phần là hắn đã làm chuyện xấu ở bên ngoài: “Con trai ngủ rồi, chờ lát nữa anh sẽ đưa nó về nhà.”
Tiếp đó.
Hạ Minh Ngọc dừng một chút, thấp giọng nói: “Đàm Khanh, tối nay em ăn cơm với ai?”
Đàm Khanh: “…”
Bị phát hiện.
Ủ rũ.
Đàm Khanh thành thật quay mặt ra, ngoan ngoãn hôn Hạ Minh Ngọc ở trong điện thoại một ngụm, sau đó mới nói: “Ăn với Kỷ Yến Tu rồi.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Đàm Khanh cảm nhận được bầu không khí trầm mặc quỷ dị một lát, mới nhỏ giọng thử dò xét nói: “Thật sự chỉ ăn cơm! Tui siêu nghe lời! Tui còn bảo hắn ta cho chúng ta một bao lì xì mừng kết hôn thật to, tui vừa mới đếm có tận sáu vạn tệ (hơn 200 triệu) đấy! Lần này tui về nhà sẽ giao cho anh, có được không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đúng là rất nhiều.
Sáu vạn tệ cơ mà.
Hạ Minh Ngọc đau đầu day trán, chậm rãi nói: “Lần sau không thể làm thế nữa.”
Đàm Khanh: “Ừm ừm!”
Hạ Minh Ngọc: “Lần này…”
Đàm Khanh không quá vui lòng, quơ chân ngồi ở trên giường biện luận: “Lần này còn muốn tính sao?”
Đương nhiên là phải tính.
Còn phải tính toán cẩn thận.
Hạ Minh Ngọc hơi suy nghĩ mấy giây, đột nhiên trầm giọng nói: “Lúc em vừa mới vào Wechat gọi anh là gì?”
Đàm Khanh: “Hở?”
Hạ Minh Ngọc: “Nói lại câu em gọi anh trong Wechat lại một lần, lần này sẽ tha thứ cho em.”
Đàm Khanh: “…”
Vừa mới nhắn tin đã gọi Hạ Minh Ngọc là gì ta?
Đàm Khanh ngơ ngác nghĩ một hồi, vỗ đùi, quả quyết lưu loát gian xảo gọi một tiếng thanh thúy mà ngọt ngào: “Ông xã!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hai chữ này quá dễ gọi, phát âm đơn giản, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, hoàn toàn không hề khó khăn.
Đàm Khanh mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi bên giường há mồm nói: “Ông xã ~ ông xã ~ ông xã ~ ông xã ông xã ông xã ~ “
Sau khi ngọt ngào gọi mấy tiếng xong,
Miệng nhỏ bắt đầu bla bla nói điều kiện: “Hạ Minh Ngọc, tui gọi anh sáu lần á! Vậy trừ đi lần này, anh còn phải tha thứ cho tui năm lần nữa nha.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Cửa sổ của trụ sở chính Hạ thị luôn luôn có nhân viên quét dọn chuyên nghiệp phụ trách giữ gìn sạch sẽ, cơ bản mỗi tuần đều phải lau một lần, đảm bảo lúc nào cũng đều sáng sủa sạch sẽ.
Mà giờ phút này.
Trong ánh trăng mông lung trong sáng sạch sẽ.
Cửa sổ kia phản chiếu ra bóng người của Hạ Minh Ngọc rất rõ ràng.
Âu phục quần tây thẳng thớm, cao gầy tuấn lãng.
Chỉ ngoại trừ một chỗ ở phần hông nhô cao lên.
Có vẻ không được trong sáng vào ban đêm yên tĩnh này lắm.
Dù sao Đàm Khanh đã từng xuất thân từ ca sĩ, cộng thêm vẫn còn rất trẻ tuổi, có được cuống họng tốt trời sinh đã có thể dùng để kiếm cơm.
Cuống họng cộng với giọng nói như ngâm trong đường mật giống như móc câu, dễ dàng kéo đi tất cả lý trí và kích động của Hạ Minh Ngọc, khiến anh còn phải hít một hơi lạnh trong nháy mắt.
Là thật thiếu… làm.
Trước khi gặp được Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc chưa từng nói những câu thô tục thế này.
Càng sẽ không bị câu dẫn thành dáng vẻ này lúc nửa đêm, còn không thể xả ra, chỉ có thể cố gằng chờ chỗ kia của mình chậm rãi xẹp xuống.
Giọng nói khàn khàn của Hạ Minh Ngọc quanh quẩn không dứt bên tai Đàm Khanh: “Chỉ có lần này.”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc dừng lại mấy giây, chậm rãi nói: “Lần sau mà còn vụng trộm ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, sẽ không dễ dàng như vậy.”
Đàm Khanh: “…”
Sợ anh nha.
Đàm Khanh thè lưỡi, ngáp một cái rồi làm ổ trên giường, nói với Hạ Minh Ngọc: “Hôm nay tui đã hỏi đạo diễn rồi, chắc là còn khoảng chưa đến 40 cảnh nữa là xong. Đạo diễn nói nhất định có thể xong nói trong vòng mười ngày!”
Mười ngày sau cũng gần đến thời gian kế hoạch của Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc gật đầu: “Nội dung chính của bữa tiệc là em và con, nhưng anh không định công khai quan hệ máu mủ của em và Đàm Kỷ Kỷ. Như vậy sẽ gây nên chú ý quá đáng của dư luận xã hội và trung tâm sinh lý đối với em và Đàm Kỷ Kỷ, em cảm thấy thế nào?”
Thật ra Đàm Khanh không có bất kỳ khái niệm gì với đối với tư duy rắc rối của loài người, dù sao chỉ cần không bị chú cảnh sát và dì nghiên cứu viên phát hiện ra thân phận của hắn, mặc kệ loài người muốn thảo luận về hắn thế nào cũng được.
Chủng tộc khác biệt, cũng không cần hiểu nhau.
Nhưng mà nếu Hạ Minh Ngọc đã nói như vậy.
Đàm Khanh cũng không có dị nghị gì: “Được chứ sao.”
Lều vài nhô lên cao phản chiếu trong cửa sổ cuối cùng đã chậm rãi hạ xuống.
Hạ Minh Ngọc tâm mệt trở về trên ghế làm việc: “Còn có một việc, trước bữa tiệc lần này, phải lấy một cái tên cho con trai.”
Đàm Khanh kỳ quái nói: “Tên của nhóc con là Đàm Kỷ Kỷ mà. Đàm trong Đàm Khanh, Kỷ Kỷ là chíp chíp, dễ nghe cỡ nào, còn dễ ăn!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ giảng đạo lý với Đàm Khanh: “Đương nhiên nhũ danh có thể là cái này, nhưng con trai của chúng ta không thể chỉ có nhũ danh. Khanh Khanh, chờ sau này nó tiếp quản Hạ thị, chẳng lẽ trên trang đầu của tạp chí tài chính và kinh tế sẽ phải viết người quản lý Hạ thị tên là Kỷ Kỷ sao?”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh cơ bản không có tố chất văn hóa yên lặng so sánh tên của Hạ Minh Ngọc và Đàm Kỷ Kỷ một chút, thỏa hiệp mấp máy môi: “Vậy gọi nó là cái gì nha? Hạ Be Be được không? Hôm qua tui ăn thịt dê nướng ngon lắm á.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Nhà tư bản kim cương hoàng kim thuận lợi bắt được trọng điểm từ trong lời nói của Đàm Khanh: “Không chỉ đi ăn cơm với Kỷ Yến Tu, còn ăn đồ nướng, hả?”
Đàm Khanh lập tức đóng chặt miệng: “Anh nghe nhầm rồi! Chớ nói nhảm! Tui không có!”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: “Thật sao?”
Đàm Khanh: “…”
Lật xe rồi.
Thật mệt tâm.
Đàm Khanh đáng thương vùi đầu vào trong chăn: “Bây giờ chúng ta đang nghiêm túc bàn bạc về vấn đề lấy tên cho nhóc con mà, anh không nên tùy tiện lạc đề, có phải anh không biết nắm chắc tư tưởng trung tâm trong văn chương không?”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng hạ khóe miệng xuống.
Nhìn kìa.
Ra ngoài với tên đàn ông khác mới vài ngày, mà đã học được cách bàn luận về tư tưởng trung tâm với anh rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy về sau sẽ thế nào.
Hạ Minh Ngọc như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Đàm Kỷ Kỷ đang phun bong bóng nhỏ ngủ say trên ghế sô pha, nói với Đàm Khanh: “Tên của con trai không thể là Kỷ Kỷ, đương nhiên cũng không thể là Be Be. Đàm Khanh, đã mười một rưỡi rồi, em nên tắm rửa đi ngủ.”
Sao Đàm Khanh có thể cứ cam tâm tình nguyện đi ngủ như vậy được, 11:30 đúng là thời điểm hắn bắt đầu phấn chấn tinh thần.
Mặc dù trong phim trường cũng không có nơi sống về đêm, nhưng vẫn có thể làm ồn với Hạ Minh Ngọc.
Ví dụ như khóc rưng rức trong điện thoại, sau đó tủi thân giả vờ giả vịt: “Hạ Minh Ngọc, anh giục người ta đi ngủ, có phải anh có tiểu yêu tinh khác ở bên ngoài rồi hay không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc quen thói dụ dỗ nói: “Không có, chỉ có một yêu tinh là em thôi.”
Đàm Khanh lại hức hức hai tiếng, sau đó giống như là nhớ tới cái gì mà ngừng lại.
Do dự mấy giây, mới hỏi bằng giọng rất nhẹ: “Vậy anh yêu tui không?”
Hạ Minh Ngọc còn đang bị ma âm của Đàm Khanh rót vào tai, trong phút chốc chưa kịp lấy lại tinh thần, phản ứng chậm nửa nhịp: “Cái gì?”
Đàm Khanh cũng đã cực kì khéo léo hiểu lòng người nhảy qua đề tài này: “Không có việc gì, không phải vấn đề quan trọng lắm! Đúng rồi, tui đã đặt cẩu kỷ đỏ, keo ong canxi và Lecithin(*) trong bệnh viện nhà Kỷ Yến Tu cho anh rồi đó… A, anh không cần đẹp lông, Lecithin kia để tui ăn.”
(*)Lecithin là một chất tự nhiên rất cần thiết cho cơ thể, vừa làm thuốc, thức ăn được và cũng là thành phần của mỹ phẩm để làm kem dưỡng ẩm, cải thiện da giúp làn da mềm mại mượt mà hơn…
“Cái khác tui đều chuyển phát nhanh về nhà cho anh, anh phải ăn đúng hạn theo chỉ thị của bác sĩ nha!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đỉnh đầu Hạ Minh Ngọc đã bốc khói: “Đàm Khanh, cuối năm nay anh mới ba mươi.”
Đàm Khanh nói: “Đúng thế! Tui đã hỏi qua chuyên gia, cơ thể của đàn ông là phải bảo dưỡng từ lúc còn trẻ! Còn có mười phút nữa là mười hai giờ, anh mau đi ngủ đi, loài người thức đêm sẽ trọc đầu đấy.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc cầm chén trà đã đặt trên bàn hai tiếng, uống hết toàn bộ.
Trong khí lạnh của đầu mùa xuân, chén trà cũng lạnh buốt.
Khí nóng bốc lên ngùn ngụt bị tưới tắt trong nháy mắt, lý trí bị tức đến rời nhà ra đi cũng trở về toàn bộ.
Hạ Minh Ngọc tùy tiện đặt chén trà lên bàn, đột nhiên mở miệng: “Ừm.”
Đàm Khanh: “Hở?”
Ừm cái gì?
Là biểu thị đồng ý với đầu trọc sao?
Nhưng mà không đợi Đàm Khanh hỏi ra, Hạ Minh Ngọc đã cúp điện thoại.
Trong văn phòng lớn như vậy, bởi vì cuộc trò chuyện kết thúc mà càng thêm yên tĩnh.
Hạ Minh Ngọc đứng lên, đi đến cạnh ghế sô pha.
Bế Đàm Kỷ Kỷ ngủ đến mức đỏ bừng mặt, còn đang chẹp chẹp miệng lên, quấn trong chăn bông nhỏ, đi tới bãi đậu xe.
Dáng dấp của nhóc con rất tốt, mặc dù bị cho ăn đến tròn vo, nhưng vẫn không có cách nào che giấu được ngũ quan xuất sắc.
Hình dáng càng giống Hạ Minh Ngọc.
Duy chỉ có một đôi mắt, lúc trợn tròn rất giống Đàm Khanh.
Hạ Minh Ngọc cẩn thận đặt con trai vào ghế trẻ con ở phía sau.
Lại ngồi xổm xuống, nhìn kỹ đường cong mặt mày gần như giống Đàm Khanh như đúc.
— ai nha, vậy anh yêu tui không?
—…
— yêu.
Hơn nữa luôn có cảm giác, đáp án của vấn đề này đã bị anh giấu giếm từ lâu.
Che che lấp lấp, cuối cùng đã lộ ra ngoài.