Ăn cơm đương nhiên là được rồi!
Nhất là chỉ có ăn không cần bỏ tiền mà còn được ăn nhiều thịt như vậy, Đàm Khanh rất là thích.
Hạ Minh Ngọc vẫn luôn không ủng hộ Đàm Khanh ăn đồ nướng, nói là đồ dầu khói sẽ có hại cho sức khỏe, ăn nhiều hàm lượng muối axit nitric sẽ cao, dễ dàng tạo ra gánh nặng cho cơ thể.
Đàm Khanh muốn thể hiện cơ thể của mình căn bản sẽ không bị một chút gánh nặng nào.
Nhưng nếu hắn kiên trì đi, chắc chắn Hạ Minh Ngọc cũng sẽ đi, Hạ Minh Ngọc mà đi thì chắc chắn cũng sẽ phải ăn muối axit nitric trong hoàn cảnh dầu khói.
Nếu như ăn quá nhiều lần, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể loài người yếu ớt của Hạ Minh Ngọc.
Nhất là nhỡ may đang từ có thể sống đến một trăm tuổi, kết quả lại biến thành chỉ có thể sống đến tám mươi tuổi thì phải làm sao bây giờ.
Cho nên vì để Hạ Minh Ngọc khỏe mạnh sống lâu một chút, Đàm Khanh không thể không ăn ít đi rất nhiều đồ nướng.
Haiz.
Vì Hạ Minh Ngọc, hắn thật sự là nỗ lực nhiều lắm.
Đồ nướng ăn ngon thật!
Đàm Khanh vui vẻ ngồi đối diện Kỷ Yến Tu gặm xiên, đã gặm được một đống que tre rồi.
Nhà hàng này là đồ nướng kiểu Trung Quốc hoàn toàn, khác hẳn với đồ nướng kiểu Hàn.
Từng que từng que thịt dê thịt bò mề gà bốc khói nghi ngút trên lò than, sau đó rải lên một ít thì là, lúc bưng lên bàn còn bốc hơi nóng.
Nhà hàng này rất nhỏ, ở bên cạnh phim trường.
Ông chủ là người phương bắc, vừa hào sảng vừa nhiệt tình, lúc mang đồ lên bàn còn thuận tiện kéo rèm giúp Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh: “Nhìn hai người có vẻ cũng là minh tinh đúng không? Chỗ tôi thường xuyên có minh tinh đến, hai người cứ yên tâm ăn! Có phóng viên tôi sẽ cản cho hai người!”
Gần đây vẫn đang quay nốt cảnh cuối cùng, Đàm Khanh sợ phải quay thêm cảnh trời mưa, liền không gọi bia.
Ngược lại Kỷ Yến Tu chỉ ăn mấy xiên nướng, sau đó liền mở một chai bia, từ từ uống một hớp, hầu kết thanh tú lăn lăn trên dưới, hỏi Đàm Khanh: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon nha.”
Đàm Khanh ăn đến mức miệng nhỏ bóng loáng, trên mặt viết đầy thực phẩm không khỏe mạnh mang đến vui vẻ cho người ta, “Tui rất thích ăn đồ nướng.”
Kỷ Yến Tu lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Đồ nướng ở thành phố H có khẩu vị nhẹ. Chờ về thành phố J, đồ nướng sẽ ngon hơn. Hạ Minh Ngọc đã dẫn cậu đi ăn bao giờ chưa?”
Đàm Khanh bĩu môi, lại cắn một miếng mề gà lớn.
Kỷ Yến Tu uống một hớp bia, nói khẽ: “Chuyện của Nhiễm An Lạc, nhà họ Kỷ đã trình lên tòa án chính thức khởi tố. Chỉ là tạm thời còn chưa công bố ra bên ngoài, chắc là sẽ mở phiên toà ở trong khoảng thời gian này.”
Đàm Khanh mơ hồ ừm một tiếng, thuận tiện ợ một cái nho nhỏ.
Kỷ Yến Tu rót nước cho Đàm Khanh: “Mấy ngày trước tôi đã đến gặp hắn ta. Nhân viên trông coi trong trại tạm giam nói mấy ngày nay trạng thái tinh thần của hắn ta không được tốt, có khuynh hướng hậm hực.”
Đàm Khanh chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng dùng một chút công sức để hiểu được hai từ cuối: “Hiểu hiểu, ý là hắn ta bị điên hả?”
Kỷ Yến Tu lắc đầu: “Lúc hắn ta bị đưa vào, trạng thái tinh thần và các chỉ tiêu khác đều hoàn toàn bình thường, nói cách khác trước đó hắn ta là người hoàn toàn có năng lực hành vi. Nhưng hôm nay điều tôi muốn nói với cậu không phải cái này, cậu có biết Nhan Kiên Bạch không?”
Đương nhiên Đàm Khanh biết Nhan Kiên Bạch.
Không chỉ biết, còn biết gã có một tên đàn em ăn không ngon lắm.
Dù sao kém xa đồ nướng gà rán.
Đàm Khanh không hứng thú lắm: “Làm sao thế?”
Kỷ Yến Tu nói: “Trước đó mấy lần tôi gặp Nhiễm An Lạc, tinh thần của hắn ta đều bình thường. Chỉ có một lần cuối cùng, cũng chính là mấy ngày trước, dường như là bị sợ hãi, trạng thái cả người đều cực kì lạ.”
Đàm Khanh: “Hở?”
Kỷ Yến Tu nói: “Về sau tôi hỏi nhân viên quản lý của trại tạm giam, ngay trước khi tôi đi, còn có một người khác đi gặp Nhiễm An Lạc. Nhưng theo tôi được biết, trước đó người này và Nhiễm An Lạc căn bản không có bất kì tiếp xúc gì.”
Đàm Khanh lau lau cái miệng nhỏ: “Oa, ai nha?”
“Nhan Mộc.”
Kỷ Yến Tu mở một bức ảnh từ trong điện thoại ra.
Hiển nhiên là chụp lén.
Góc độ không tốt, cũng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được người mặc váy hồng trên bức ảnh.
Kỷ Yến Tu đưa điện thoại cho Đàm Khanh: “Tôi đã điều tra người này, trên tư liệu nói là cô của Nhan Kiên Bạch. Cũng tiếp quản quán bar của Nhan Kiên Bạch ở thành phố J. Nhưng buổi sáng hôm nay tôi gặp được cô ta ở đoàn làm phim, cái này không khỏi có chút quá ít.”
Đàm Khanh ngẫm nghĩ: “Buổi sáng tui cũng nhìn thấy hắn ta ài, hắn ta nói là đến thăm Hạ Nghiêu.”
Kỷ Yến Tu dừng một lát: “Tóm lại người này cho tôi cảm giác rất kỳ quái, gần đây nếu như cậu gặp phải phiền phức có thể tới tìm tôi… tìm Hạ Minh Ngọc đi, hai người đã kết hôn rồi, anh ta sẽ xử lý tốt.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh cầm một xiên mực muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt mực xuống, đã quên mình muốn nói cái gì.
Đành phải gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Kỷ Yến Tu nhìn Đàm Khanh một chút, lại thu hồi ánh mắt, ôn nhu hỏi: “Kết hôn xong có cảm giác thế nào? Bị truyền thông hỏi rất phiền đúng không?”
Cuối cùng cũng nhảy khỏi vấn đề hóc búa vừa rồi.
Đàm Khanh thở dài một hơi: “Còn tốt còn tốt, dù sao ném Hạ Minh Ngọc ra bên ngoài trả lời là được!”
Vậy sao?
Kỷ Yến Tu nói: “Vậy sao đột nhiên lại nghĩ đến việc kết hôn?”
Đàm Khanh nuốt một xiên thịt, vô tội trừng mắt nhìn: “Đột nhiên sao?”
Đương nhiên.
Kỷ Yến Tu nói khẽ: “Tôi nhớ lần trước truyền thông phỏng vấn cậu và anh ta còn không thừa nhận quan hệ. Đàm Khanh, cậu yêu anh ta nhanh như vậy sao?”
Vấn đề này hỏi thật là khéo.
Vừa vặn đã hỏi tới điểm mù tri thức của Đàm Khanh.
Trong phút chốc, động tác ăn xiên nướng của Đàm Khanh cũng chậm lại, rất nghiêm túc nói: “Bọn tui đã kết hôn rồi nha.”
Kỷ Yến Tu lại nói: “Đạo diễn Thành Diệp có tình nhân khác nhau ở thành phố H và thành phố J, vợ ông ta cũng có nhân tình của mình. Nhưng bọn họ cũng đã kết hôn mười năm.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh ngây ngẩn cả người: “Wow, loài người cặn bã như thế sao?”
Hồ ly như bọn họ, mặc dù có thể tự do giao phối, chỉ khi nào thật sự xác định quan hệ thì sẽ không làm loạn nữa.
Thế nhưng ở giữa hồ ly xưa nay đều không nói đến việc yêu hay không yêu.
Chỉ cần trung thành với bạn lữ, bảo vệ tốt bạn lữ thì chính là một con hồ ly tốt phát triển toàn diện đức trí thể mỹ rồi.
Thế là Đàm Khanh rất phức tạp suy nghĩ một vòng, cũng không nghĩ thông suốt yêu là loại tình cảm gì.
Chỉ có thể lén lút đổi khái niệm một chút: “Nhưng mà mẹ của Hạ Minh Ngọc nói Hạ Minh Ngọc rất yêu tui! Chỉ yêu mỗi mình tui!”
Kỷ Yến Tu nói: “Vậy còn cậu?”
“Ai nha…”
Đàm Khanh có vẻ cực kỳ buồn rầu: “Loài người thật kỳ quái, tại sao cứ phải yêu đến yêu đi chứ, cho dù tui có yêu anh ý hay không, tui đều sẽ ở với anh ý đến chết già nha!”
Chắc là để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói, thậm chí Đàm Khanh còn chủ động đặt cái xiên trong tay xuống.
Bẻ ngón tay nói: “Tui có thể giúp anh ý sinh bé cưng, nuôi bé cưng, giúp anh ý kiếm tiền nuôi sống anh ý, tìm thuốc để anh ý sống thật lâu, chờ anh ý tèo còn có thể giúp anh ý xử lý hậu sự, không cho những cô hồn dã quỷ kia bắt nạt anh ý. Có phải tui rất tuyệt hay không?”
Kỷ Yến Tu: “…”
Có lý có cứ, tràn ngập mê tín.
Làm cho người ta tin phục.
Kỷ Yến Tu từ bỏ góc tường mặc dù nhìn qua không hề kiên cố, nhưng bởi vì phương thức xây dựng kì lạ mà chẳng hề dễ đào, lắc lắc bia trong tay: “Rất không tệ, tân hôn hạnh phúc, Khanh Khanh.”
Đàm Khanh vui vẻ nhận lời chúc phúc của Kỷ Yến Tu, cũng chủ động vươn tay siêu chân thành nói: “Vậy có lì xì không à nha?”
Kỷ Yến Tu: “…”
Kỷ Yến Tu: “Có.”
Đàm Khanh: “Anh là người tốt nhất trên thế giới này!”
Đồng đội gà mờ tốt nhất trên thế giới cho một cái lì xì vừa dày vừa nặng.
Đàm Khanh siêu hài lòng, trước khi về phòng còn cam đoan với Kỷ Yến Tu lúc về sẽ gọi điện thoại cho Nhan Kiên Bạch, hỏi rõ chuyện của Nhan Mộc.
Kết quả Đàm Khanh trở về phòng tắm xong, lại nằm trên giường lăn hai vòng, liền thấy buổi chiều Hạ Minh Ngọc gửi Wechat tới.
Ông xã phải cố gắng kiếm tiền nuôi: Sắp đóng máy chưa? Anh đi đón em.
Ông xã phải cố gắng kiếm tiền nuôi: Hôm nay con trai theo anh đến công ty, biểu hiện rất tốt, lúc họp còn ở một bên yên tĩnh nghe.
Đàm Khanh: “…”
Có thể là từ tình thương của cha lúc ẩn lúc hiện với nhóc con.
Đàm Khanh cuộn chân ngồi ở trên giường.
Không cẩn thận liền tưởng tượng ra cảnh Hạ Minh Ngọc và mấy giám đốc đàng hoàng nghiêm túc ngồi họp trong căn phòng sạch sẽ sáng sủa, Đàm Kỷ Kỷ ngồi trong ghế trẻ con ở một góc đáng thương gặm tay.
Thật sự là làm người nghe thương tâm người nghe rơi lệ.
Làm một con hồ ly cực kỳ không thích học tập, Đàm Khanh thật sự là quá đồng tình với nhóc con bị ép tiến hành học tập kia.
Nhìn đồng hồ còn chưa đến 9 giờ tối, bình thường vào giờ này hẳn là Đàm Kỷ Kỷ vẫn chưa ngủ.
Đàm Khanh hiếm khi tốt bụng, quyết định cứu vớt con trai ruột của mình từ trong tay đại ma vương Hạ Minh Ngọc một chút.
Đàm Khanh chọc chọc Hạ Minh Ngọc trên Wechat.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Ông xã? [Đỏ mặt.jpg]
Lúc nhận được tin nhắn này, Hạ Minh Ngọc đang ở trong văn phòng thảo luận về dự án mới với bộ phận kỹ thuật.
Đàm Kỷ Kỷ chăm chỉ “làm việc” cả ngày đã đắp áo của ba ba ngọt ngào ngủ thiếp đi trên ghế sô pha ở bên cạnh.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc lại không dễ nhìn, lạnh lùng nhìn một đám người đứng trước mặt, miễn cưỡng giảm thấp giọng xuống mấy phần: “Đây chính là thứ mà mấy người giao cho tôi?”
Lập trình viên của bộ phận kỹ thuật từ giám đốc đến công nhân viên mặc một kiểu áo sơ mi, tăng ca không hoàn thành lại đột nhiên bị ông chủ gọi đi, hoảng hốt đến mức chỉ hận không thể trực tiếp dùng mã hiệu giao lưu với Hạ Minh Ngọc.
Một đám người nhìn nhau, cuối cùng vẫn đẩy gánh nặng sắp xuất hiện lên trên người giám đốc.
Giám đốc kỹ thuật thấy chết không sờn, vừa đi ra một bước, chỉ thấy điện thoại của ông chủ đặt ở trên bàn công tác vang lên một tiếng.
Đám người bộ phận kỹ thuật sững sờ, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Hạ Minh Ngọc.
Tiếp đó.
Bọn họ liền nhìn thấy ông chủ nhà mình cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
Sau đó.
Lộ ra một vẻ mặt… vi diệu? Phúc hắc? Vui sướng? Bất đắc dĩ? Vui vẻ chấp nhận??
Bộ phận kỹ thuật: ???
Ngay lúc nhóm lập trình viên còn đang chuẩn bị ăn dưa…
Hạ Minh Ngọc đã tắt điện thoại, chững chạc đàng hoàng mở miệng một lần nữa: “Người yêu giục về nhà. Sai sót lần này để lại lần sau tính, trở về nhanh chóng làm cái mới rồi báo cáo lên.”
Đám người: ???
Đàm Khanh uốn éo trên giường đợi một lúc không thấy Hạ Minh Ngọc trả lời, lại tắt đi lướt mạng một lát.
Qua nửa ngày.
Nhung nhắc nhở của Wechat lóe lên.
Ông xã phải cố gắng kiếm tiền nuôi: Ơi.