Đàm Khanh không thể thành công được Hạ Minh Ngọc thổ lộ, vừa sờ bụng, vừa thò đầu ra khỏi cửa, nhận lấy đồ ăn khuya mà nhà hàng quốc gia đưa đến.
Nóng hổi, đóng gói cũng rất tốt, rất nhiều chủng loại.
Đồng thời đều là thịt.
Wow.
Cảm giác hôm nay ông xã cũng cực kì giỏi.
Đàm Khanh vui vẻ ôm một bữa cơm dư thừa này về phòng khách, ngã chổng vó lên trên ghế sô pha, vươn tay ra mở hộp.
Đồ ăn làm nên thương hiệu của nhà hàng quốc gia được xếp ra trên bàn theo thứ tự.
Đàm Khanh đắc ý chụp ảnh gửi cho Hạ Minh Ngọc, lấy đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.
Nhưng mà đầu đũa còn chưa chạm vào hải sâm đen bóng mập mạp, cửa phòng đã bị gõ từ bên ngoài.
Đàm Khanh cũng không thèm phản ứng, gắp lấy con hải sâm lớn nhất trong đĩa, bỏ vào miệng nhai hai lần rồi nuốt luôn xuống bụng.
Ăn ngon!
Đàm Khanh ợ ra một hơi đầy mùi hải sâm, đang muốn nếm món ăn bên cạnh, chuông cửa ngoài phòng vẫn không buông tha vang lên lần nữa.
Đồng thời giọng nói muốn ăn đòn của Hạ Nghiêu cũng truyền đến: “Khanh Khanh, Khanh Khanh cậu đã ngủ chưa? Tôi mua trà sữa, cậu có uống không?”
Trà sữa?
Đàm Khanh mở cửa ra nhanh như một làn khói, đưa tay ra nói: “Tui muốn vị matcha! Loại mà có trân châu và thạch dừa đều nhiều đó!”
Hạ Nghiêu: “…”
Hạ Nghiêu đưa trà sữa vừa mới mua được còn chưa hết nóng cho Đàm Khanh: “Khanh Khanh, cậu đúng là quá giỏi đoán.”
Trà sữa vị matcha.
Đường bình thường, ấm áp, nhiều trân châu và thạch dừa.
Đàm Khanh uống hai ngụm ùng ục, đôi mắt cảnh giác linh lợi chuyển hai vòng, cắn trân châu mở miệng nói: “Là anh mời tui uống, không phải tui chủ động uống đấy, anh không được vụng trộm nói cho Hạ Minh Ngọc.”
Hạ Nghiêu: “…”
Hạ Nghiêu giơ một cái tay lên: “Tôi thề đây là cốc trà sữa mà chỉ có cậu biết tôi biết trời biết đất biết người khác không biết, uống đi.”
Cuối cùng Đàm Khanh cũng hài lòng, lui ra một bước vào trong phòng, lại rít hai hớp trà sữa: “Được thôi, vậy anh có muốn vào ngồi một lát không?”
Hạ Nghiêu cố ý đi mua trà sữa cho Đàm Khanh muộn như vậy dĩ nhiên không phải vì chỉ muốn nói chuyện phiếm hai câu ở cửa với hắn rồi.
Lúc này thấy Đàm Khanh nhượng bộ, đương nhiên liền vội vàng đi vào trong phòng Đàm Khanh.
Vừa đi vào, liền thấy trên bàn bày biện một đống đồ ăn.
Dù sao Hạ Nghiêu cũng debut từ thực tập sinh, lưu lượng thịt tươi, bình thường phải cực kì chú trọng ẩm thực và rèn luyện.
Hạ Nghiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Đàm Khanh giẫm dép lê loẹt xoẹt trở lại trên ghế sô pha, một ngụm trà sữa một miếng gà luộc còn có bào ngư cực lớn, nghẹn lời nửa ngày: “Đàm Khanh, cậu không sợ mập sao?”
Đàm Khanh có được kỹ thuật ăn đùi gà đứng đầu toàn thế giới, một cái đùi gà vừa nhét vào trong miệng, lúc phun ra chỉ còn lại một cái xương gà.
“Hở, sẽ béo sao?”
Đàm Khanh vén cái áo ngắn tay rộng rãi lên nửa người để sờ bụng nhỏ của mình, khẳng định nói, “Không sao, tui là loại người ăn không mập nha.”
Hạ Nghiêu: “…”
Câu nói này nhất định là một câu nói mà các minh tinh giới văn nghệ hận nhất.
Quả thực là rất có lực sát thương.
Đàm Khanh lại uống một hớp tổ yến, thơm ngào ngạt lau miệng: “Nhưng mà lúc đầu tui đã muốn chia cho anh ăn cùng, nếu anh đã sợ mập, vậy anh cứ an vị ở đó nhìn tui ăn đi. Anh có uống nước sôi để nguội không?”
Hạ Nghiêu: “…”
Nghe kìa.
Cái này giống như là lời của người nói sao?
Hạ Nghiêu nuốt hai ngụm nước bọt với một bàn mỹ thực lớn trong đêm khuya yên tĩnh, cực kỳ bi thương phun ra mấy chữ: “Vậy tôi uống một cốc đi.”
Đàm Khanh người đẹp tốt bụng gật đầu: “Ồ, được thôi. Ấm nước ở nơi đó, tự anh lấy uống đi.”
Hạ Nghiêu: “…”
Hạ Nghiêu đứng lên.
Vẻ mặt chết lặng đi rót cho mình một cốc nước sôi để nguội, lại chết lặng ngồi trở về, nhìn chằm chằm cái bàn một hồi: “Ăn ngon không?”
Đàm Khanh đã ào ào càn quét sạch sẽ cả bàn đồ ăn, hài lòng ôm trà sữa co ro trên ghế sô pha, vui vẻ nói: “Ăn ngon nha, không diễn tả được cho anh rồi. Đúng rồi đúng rồi, vừa lúc tôi có việc muốn hỏi anh.”
Hạ Nghiêu đang đắm chìm trong chuyện đói khát một ngày chỉ có thể ăn một bữa, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Chuyện gì?”
Đàm Khanh đổi một tư thế cá ướp muối: “Chính là Nhan Mộc kia, buổi sáng hôm nay đến thăm anh đó, anh quen hắn ta như thế nào?”
Vẻ mặt của Hạ Nghiêu thay đổi mấy lần cực nhanh, sự bối rối chợt lóe lên: “Cô ta sao… cô ta chính là một fan hâm mộ của tôi, bởi vì nói chuyện rất là hợp ý với tôi, cho nên gần đây quan hệ hơi gần gũi, không có gì đặc biệt.”
Đàm Khanh đưa tay đệm ở dưới đầu, vắt chân lên tay ghế sô pha lắc lư, nghiêng đầu liếc qua Hạ Nghiêu: “Ài, như vậy sao?”
Hạ Nghiêu: “Đúng, đúng thế.”
Đàm Khanh lười biếng nói: “Vậy fan hâm mộ này của anh là nam hay là nữ vậy?”
Ở trong thế giới quan của Hạ Nghiêu còn chưa thành lập được khái niệm nam mặc đồ nữ, bị Đàm Khanh hỏi thì sững sờ: “Nữ, nữ chứ, mặc váy tóc dài, sao cậu lại cảm thấy cô ta là nam?”
Đàm Khanh: “…”
Haiz.
Loài người đáng thương lại dễ bị lừa.
Đàm Khanh ngẫm nghĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra, rướn cổ lên hỏi Hạ Nghiêu nói: “Vậy anh có phương thức liên lạc hay là Wechat của hắn ta không? Cho tui một chút đi.”
Hạ Nghiêu: “…”
Hạ Nghiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đưa phương thức liên lạc của Nhan Mộc cho Đàm Khanh không quá an toàn, gượng gạo cười: “Sao tôi có thể có phương thức liên lạc của cô ta được, cậu cũng biết, minh tinh và fan hâm mộ không thể liên lạc riêng tư.”
Đàm Khanh thất vọng: “Được thôi, vậy coi như xong.”
Thấy Đàm Khanh đã nhảy qua đề tài này, cuối cùng Hạ Nghiêu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta dừng một chút, chuyển đề tài: “Khanh Khanh, con trai của chú nhỏ… nghe nói tên là Đàm Kỷ Kỷ?”
Đàm Khanh lấy điện thoại ra mở trò chơi, cũng không thèm nhấc mắt lên: “Đúng rùi.”
Hạ Nghiêu đánh giá vẻ mặt Đàm Khanh, lại nói lòng vòng: “Chú nhỏ đồng ý để đứa trẻ theo họ cậu, có thể thấy được anh ấy thật sự rất yêu cậu.”
Lần này Đàm Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Nghiêu hai giây, cho hắn ta một ánh mắt khen ngợi: “Anh nói rất đúng!”
Hạ Nghiêu: “…”
Loại năng lực phân tích này.
Rốt cuộc là dựa vào cái gì để debut vậy.
Hạ Nghiêu không có cách nào, chỉ có thể nói thẳng: “Thế nhưng dù sao đây cũng là con của chú nhỏ và người khác, Khanh Khanh, chờ sau này đứa bé kế thừa Hạ thị, nó cũng có mẹ ruột của mình, thân phận của cậu sẽ rất lúng túng.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh trầm mê xem Hạ Nghiêu biểu diễn, bỗng nhiên không quan sát, nhân vật trong game bị đánh bất ngờ trong bụi cỏ, trở về điểm xuất phát luôn.
Đồng đội Giáp Ất Bính Đinh lập tức mắng lên: Con gà mờ này đừng chơi hố đồng đội kiểu vậy được không? Làm bài tập xong chưa?!
Hôm nay Kỷ Yến Tu có việc không có vào trò chơi.
Đàm Khanh đang tứ cố vô thân trong trận mắng, phồng má nhìn Hạ Nghiêu một chút, nghiêm mặt nói: “Tui nghi ngờ anh đang len lén đào góc tường của tui, nhưng tui không tìm thấy chứng cứ!”
Hạ Nghiêu: “…”
Trong trò chơi bị đối thủ trộm nhà, Đàm Khanh hầm hừ vứt điện thoại sang một bên, ôm tay ngồi dậy khỏi ghế sô pha: “Tui hỏi anh, có phải anh có quan hệ rất tốt với ông ba Hạ hay không?”
Hạ Nghiêu bị Đàm Khanh dùng hai ba câu ngay thẳng mà tư duy của con người bình thường tuyệt đối không chống đỡ được làm cho đổ mồ hôi lạnh: “Không phải, nào có, cậu chớ nói nhảm Khanh Khanh.”
Đàm Khanh nghi ngờ nhìn Hạ Nghiêu một chút, lại trải phẳng mình trên ghế sô pha, vểnh chân lên.
Tiếp đó lắc lắc ngón trỏ nói: “Tui nói với anh, tui biết lão già Hạ Huy kia muốn bắt nạt Hạ Minh Ngọc, anh tuyệt đối không được đứng ở một phe với ông ba Hạ, tui mà tức giận sẽ đánh người đấy.”
Hạ Nghiêu: “…”
Đàm Khanh ngáp một cái duyên dáng, lấy tay che miệng, khuôn mặt đẹp như hoa đào càng thêm hấp dẫn dưới ánh đèn dìu dịu.
Có vẻ như hắn thật sự là ăn không mập, từ mắt cá chân lộ ra tới cổ tay đều rất mảnh dẻ.
Ngay cả hầu kết cũng nho nhỏ, chuyển động nhẹ nhàng theo biên độ nói chuyện của hắn.
Không có chút phòng bị nào nằm ở đó, ngay cả ngón chân đang vểnh lên cũng đều là màu ngọc óng ánh.
Loại người này…
Chỉ thích hợp bị đặt ở dưới thân hay nhốt ở trong ngực tùy ý chiếm hữu, làm gì có sức lực để đánh người.
Hạ Minh Ngọc thật sự là quá may mắn.
Tựa như toàn bộ may mắn của nhà họ Hạ đều tích trên người mỗi mình anh vậy.
Dựa vào cái gì.
Hạ Nghiêu rũ mắt xuống che khuất vẻ lo lắng đáy mắt, cũng che khuất tất cả không cam lòng và dã tâm của một người trẻ tuổi.
Đàm Khanh đợi nửa ngày mà chưa lấy được câu trả lời, không nhịn được lại nhìn Hạ Nghiêu một chút, nghiêm túc nói: “Anh có nghe hay không? Tui rất ít khi chủ động cảnh cáo người khác, đều là nể mặt trà sữa hết đấy.”
Hạ Nghiêu đã sớm nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, lộ ra một nụ cười với Đàm Khanh: “Đương nhiên là nghe được, yên tâm đi. Giữa tôi và Hạ Huy chỉ có quan hệ họ hàng bình thường thôi, càng sẽ không làm chuyện bất lợi cho chú nhỏ với ông ta, cậu đừng lo lắng.”
Đàm Khanh khẽ gật đầu: “Nói chuyện phải giữ lời nha. Tui mà tức giận là không chỉ có đánh người, sẽ còn ăn người đó.”
Hạ Nghiêu bị Đàm Khanh chọc cười, chủ động lấy một quả chuối từ trong rổ, bóc vỏ đưa cho Đàm Khanh: “Khanh Khanh lợi hại như vậy sao? Nhưng mà người không thể ăn, ăn chuối tiêu đi.”
Đàm Khanh: “…”
Ăn thì ăn.
Chuối tiêu ăn ngon.
Người cũng ăn ngon.
Mặc dù đã đồng ý là không thể ăn người.
Đàm Khanh cắn mấy miếng hết quả chuối, lại đuổi Hạ Nghiêu mang vỏ chuối và đồ hộp còn thừa vừa mới ăn xong mang ra ngoài ném đi.
Tiếp đó trở lại phòng ngủ, tìm số của Nhan Kiên Bạch.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Anh có quen Nhan Mộc không?
Hiển nhiên Nhan Kiên Bạch là một con rắn ngoại trừ lúc ngủ đông ra thì bất cứ lúc nào cũng không thiếu mặt.
Xì xì xì: Không quen. Cậu có quen chồn không?
Đàm Khanh: “…”
Có lý có cứ, làm cho người ta tin phục.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Vậy hắn ta từ đâu mà tới nha?
Xì xì xì: Có trời mới biết. Đột nhiên xuất hiện. Tìm ông nội đang bế quan của tôi nhận người thân.
Khanh Khanh muốn ăn gà: [bí mật quan sát. jpg]
Xì xì xì: Nhưng mà tôi biết vì sao hắn ta thích mặc đồ nữ.
Xì xì xì: Lúc trước hắn ta đã nói với tôi, người hắn ta thích trước kia nói với hắn ta là mình thích cô nương xinh đẹp mặc váy dài nhất.
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh ngẫm nghĩ quan hệ của hai câu nói trước và sau, phán đoán đây nhất định là chân ái.
Một tên đàn ông đẹp trai cam tâm biến thành mỹ nữ vì người trong lòng.
Đây là tình yêu tuyệt mỹ gì vậy.
Đàm Khanh ăn đầy một bụng dưa, cuối cùng mới nhớ ra việc chính.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Anh có Wechat của hắn ta không? Đưa cho tui đưa cho tui.
Xì xì xì: Cho. [#Link#]
Xì xì xì: Nhưng mà mười mấy phút trước hắn ta vừa hỏi tôi nick của cậu, chắc bây giờ đã kết bạn rồi đấy.
Đàm Khanh: Sao?
Không đợi Đàm Khanh nhấn vào link mà Nhan Kiên Bạch gửi tới để kết bạn.
Trên cột bạn bè của Wechat liền nhảy ra một thông báo bạn bè mới.
Nhan Mộc yêu cầu kết bạn với bạn, có đồng ý không?
—
Không biết có cần không, mà tôi cứ chú thích vô đây một “chuyên mục có thể bạn chưa/đã biết” vậy.
Lúc trước tôi có đọc bình luận của bạn nào đó bảo cái tên “Xì xì xì” của rắn Nhan giống tiếng xi đ**, thật ra đây là biệt danh mà Khanh Khanh đặt cho bạn rắn, dựa theo tiếng kêu của loài rắn (thật ra nguyên văn nó là 嘶嘶嘶 – tê tê tê, mà tôi không biết rắn nó kêu thế nào nên mới để là xì xì xì)
Nếu mọi người để ý sẽ thấy Khanh Khanh rất hay đặt tên theo tiếng kêu của động vật. Kỷ Kỷ là tiếng chíp chíp nè, xì xì xì của rắn nè, trong chương hôm trước lúc Hạ ba ba hỏi muốn đặt tên cho con là gì thì bạn Khanh có bảo là Hạ be be (như tiếng cừu kêu đó).