Hạ Minh Ngọc trở lại thành phố J thì đã đến nửa đêm.
Đương nhiên vào giờ này cũng không tiện đến chỗ Hạ Tề và Liêu Nhàn đón con trai.
Hạ Minh Ngọc về nhà tắm, thay quần áo khác rồi đi thẳng đến công ty làm việc.
Trong công việc bình thường, xin nghỉ bốn ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Nếu có tài liệu hồ sơ mà sau khi Lâm Vũ bàn bạc với mấy giám đốc công ty vẫn không thể quyết định chắc chắn được, sẽ đặt ở trên bàn trong văn phòng chờ ông chủ trở về quyết định.
Hiệu suất làm việc của Hạ Minh Ngọc luôn luôn rất cao, trời vừa hừng đông đã xử lý gần hết đống tài liệu chất chồng.
Tiếp đó đi vào phòng nghỉ ngơi rửa mặt, lấy chìa khóa xe đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Đi tới cửa lại đụng phải Lâm Vũ nghiêm túc đi làm.
Lâm Vũ suýt nữa tưởng rằng mình hy sinh vì công ty quá nhiều dẫn đến hoa mắt: “Ông chủ?”
Hạ Minh Ngọc gật đầu: “Tài liệu ở trên bàn tôi đã xem xong, cậu đi phát cho các phòng ban, nhanh chóng chứng thực.”
Lâm Vũ: “…”
Lâm Vũ đánh giá Hạ Minh Ngọc từ đầu đến chân, lặng im một lát mới sợ sệt nói: “Tôi biết rồi, ông chủ, tôi sẽ lập tức đi làm.”
Nếu như hắn ta nhớ không lầm, ông chủ mới kết hôn ngày đầu tiên.
Kết hôn ngày đầu tiên mà không sống về đêm, thậm chí còn đến công ty tăng ca…
Lâm Vũ đột nhiên cảm thấy có lẽ mình lại không cẩn thận biết được bí mật gì khó mà diễn tả bằng lời rồi, đành phải yên lặng nhìn bóng dáng Hạ Minh Ngọc nửa ngày.
Trong phút chốc cũng không biết là nên đau lòng Đàm Khanh, hay là nên đau lòng cho ông chủ nữa.
Haiz.
Đàm tiên sinh nhìn qua chính là loại hình yêu kiều điệu đà rất được nam nữ thích.
Cho dù bây giờ đã kết hôn, cũng không biết ông chủ có giữ được hay không.
Lâm Vũ lắc đầu, quyết định suy nghĩ vì tiền lương, về sau nhất định phải càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngàn lần không thể đả kích đến khúc mắc đàn ông yếu ớt không chịu nổi một kích của ông chủ nữa.
Bên kia.
Vừa ra khỏi công ty, Hạ Minh Ngọc lên xe liền hắt xì một cái thật lớn.
Anh lái xe ra khỏi công ty, dừng một lát ở hiệu thuốc ven đường, đi vào mua hộp thuốc cảm thường dùng, uống hai viên, sau đó mới lái xe đến chỗ cha mẹ.
Hôm nay là ngày làm việc.
Đơn vị của Hạ Tề có nhiệm vụ huấn luyện, chỉ có mỗi Liêu Nhàn về hưu ở nhà.
Bên trong tòa nhà bằng gạch.
Phòng khách và ngoài cửa vốn dĩ rất rộng rãi đã chất đầy nhiều loại đồ chơi của Đàm Kỷ Kỷ.
Bây giờ.
Nhóc con càng lúc càng giống bánh gạo nếp trắng kia đang diễu võ giương oai cưỡi trên xe ngựa nhỏ đẹp mắt trong phòng khách, trong mồm không ngừng “cha cha cha”.
Giọng điệu không chính xác, nhưng nghe qua thì có nghĩa là vậy.
Vẫn là thím Chung mở cửa.
Liêu Nhàn đang ngồi ở trong phòng khách chơi với Đàm Kỷ Kỷ ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía cửa, vẫy vẫy tay với Hạ Minh Ngọc: “Con trai, con về rồi đấy à?”
Đàm Kỷ Kỷ được gửi đến nhà ông bà nội đã vài ngày không được gặp Hạ Minh Ngọc rồi.
Nhóc con ngồi trên xe ngựa nhỏ nghe được tiếng động nghiêng đầu, nhìn Hạ Minh Ngọc một cái, phun ra hai chữ trong trẻo: “Ba ba!”
Hạ Minh Ngọc đưa tổ yến dưỡng sinh đã sớm chuẩn bị tốt cho Liêu Nhàn xách tới bên cạnh bàn, sau đó bế Đàm Kỷ Kỷ từ trên xe ngựa lên.
Nhóc con chỉ còn mấy ngày là đầy bảy tháng được cho ăn rất tốt, nắn bóp vừa mềm lại vừa nhũn.
Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ chơi trò nâng cao mấy lần, sau đó mới chỉ vào mấy hộp tổ yến kia: “Mẹ, Khanh Khanh chọn cho mẹ, mẹ dành thời gian uống một chút đi.”
Liêu Nhàn mặc một bộ sườn xám màu vàng nhạt, mặc dù đã sớm qua tuổi trăm nửa, nhưng dáng người và làn da vẫn được bảo dưỡng cực kì đẹp.
Bà vươn tay lấy một hộp từ trong mấy hộp đóng gói đẹp đẽ kia: “Đàm Khanh tặng?”
Hạ Minh Ngọc mặt không biến sắc tim không đập nhanh: “Vâng, em ấy đặc biệt chọn cho mẹ.”
Liêu Nhàn cũng không vạch trần Hạ Minh Ngọc, chỉ gọi thím Chung cất tổ yến đi, sau khi bảo Hạ Minh Ngọc ngồi xuống mới hỏi: “Đàm Khanh không trở về với con à?”
Hạ Minh Ngọc đáp, bắt lấy cái tay muốn vươn ra sờ ấm trà nóng của Đàm Kỷ Kỷ đang ngồi trong lòng trở về: “Em ấy sắp đóng máy, đại khái 1-2 tuần là có thể trở về.”
Liêu Nhàn khẽ gật đầu: “Như vậy sao, về sau công việc của nó sắp xếp thế nào?”
Chắc là đã nghe hiểu được tên của Đàm Khanh.
Bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ có ham muốn nói chuyện lần nữa, ngồi trong lòng Hạ Minh Ngọc khoa tay múa chân y y a a: “Ba ba, ba!”
Hạ Minh Ngọc quấn lại khăn nhỏ trên cổ Đàm Kỷ Kỷ, đưa tay ngoắc ngoắc ngón út của con trai: “Ừm, ba nhỏ sắp về rồi.”
Đàm Kỷ Kỷ siêu vui vẻ nở một nụ cười lộ tám cái răng với Hạ Minh Ngọc.
Đồng thời vươn tay chọn một hạt dẻ cười trên bàn trà, trân trọng đặt trong lòng bàn tay Hạ Minh Ngọc, ra lệnh nói: “Ba ba, ăn!”
Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc được Đàm Kỷ Kỷ nịnh bợ.
Không khỏi sửng sốt mấy giây.
Lại nghe Liêu Nhàn ngồi đối diện cười nói: “Ăn đi. Con của con giống con hồi bé như đúc, muốn lấy lòng ai nhất định phải thấy đối phương nhận quà, nếu không sẽ tuyệt đối không chủ động từ bỏ.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc đành phải ăn hạt dẻ cười kia trong nụ cười đầy răng sữa của Đàm Kỷ Kỷ, cam đoan với nhóc con lần nữa: “Chờ ba nhỏ con đóng máy, ba đi đón em ấy về, nói lời giữ lời.”
Lúc này nhóc con mới hài lòng ô ô oa oa vài tiếng, cúi đầu chơi đồ chơi nhỏ của mình.
Cuối cùng Hạ Minh Ngọc đã đối phó xong với Đàm Kỷ Kỷ, ngẩng đầu nói với Liêu Nhàn: “Mẹ, trước đó con đã nói với mẹ về tiệc nửa tuổi của Đàm Kỷ Kỷ rồi đấy, con định tổ chức vào cuối tuần.”
Liêu Nhàn nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Vừa vặn kịp lúc Đàm Khanh trở về?”
Hạ Minh Ngọc: “Đúng.”
Liêu Nhàn nói: “Đến cuối tháng này Kỷ Kỷ đã sắp bảy tháng rồi nhỉ, cái tên tiệc nửa tuổi này không thích hợp. Không bằng trực tiếp tổ chức một tiệc rượu, chính thức giới thiệu con của con và Đàm Khanh luôn.”
Tiệc sinh nhật của nhóc con đã kéo dài hơn mấy tháng, đúng lúc lại vào thời điểm Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh đi đăng kí.
Liêu Nhàn nghĩ tới nghĩ lui, hay là chuẩn bị lớn một chút: “Mẹ sẽ nói với cha con, đến lúc đó mời cả bạn bè của ông ấy nữa. Nhưng mà quan hệ của Đàm Khanh và Kỷ Kỷ…”
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc hiểu ý của Liêu Nhàn, mở miệng nói: “Tạm thời con không muốn công khai quan hệ của Đàm Kỷ Kỷ và Đàm Khanh.”
Liêu Nhàn gật đầu: “Mẹ cũng có ý này. Đàm Khanh là nhân vật công chúng, càng ít tiết lộ vấn đề riêng tư sẽ càng an toàn.”
Đồ chơi trong tay Đàm Kỷ Kỷ đã từ vịt vàng tiến hóa thành căn nhà thông minh có nhiều chức năng, đầy đủ mọi thứ từ xếp hình nhỏ đến dương cầm đồ chơi, thể hiện đầy đủ tiêu chuẩn cao yêu cầu cao của Hạ Tề đối với cháu mình.
Nhóc con tròn vo trắng nõn nà ngồi trong lòng Hạ Minh Ngọc đưa tay trái xoa tay phải, hơn nửa ngày sau cuối cùng đã chơi mệt rồi, dụi dụi mắt bò vào trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Ba ba, nhà, nhà.”
Hạ Minh Ngọc là một người cha tràn ngập nhiệt tình với công việc, đương nhiên không có khả năng đưa Đàm Kỷ Kỷ về nhà sớm như vậy được.
Anh ôm nhóc con đứng lên nói với Liêu Nhàn: “Mẹ, con đưa Kỷ Kỷ đến công ty trước, chờ làm xong sẽ trực tiếp về nhà.”
Liêu Nhàn khó hiểu nói: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, đến công ty bị nhiều người dọa thì làm sao. Tối nay con lại đến đón nó không phải tốt hơn à?”
Hạ Minh Ngọc ôm chặt Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch không biết nguy hiểm đang bò lên vai anh, sắc mặt nghiêm túc nói: “Về sau rất có thể nó sẽ là người thừa kế Hạ thị, con muốn bắt đầu bồi dưỡng ý thức làm việc cho nó trước, cho nên dự định về sau mỗi tuần đều trích ra một ngày dẫn nó đến công ty nhìn xem.”
Liêu Nhàn: “…”
Liêu Nhàn cực kỳ hiếm khi trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói với Hạ Minh Ngọc: “Minh Ngọc à… Mẹ biết con yêu quý công việc, nhưng có đôi khi sinh hoạt vợ chồng cũng rất quan trọng…”
Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp nói gì.
Liêu Nhàn liền lại nói: “Mặc dù mẹ còn chưa được gặp Đàm Khanh, nhưng mẹ đã nói chuyện qua Wechat với cậu ấy rồi, cậu ấy có tính cách khiến người ta rất yêu quý, mạnh hơn tính cách của con nhiều.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hiển nhiên Liêu Nhàn lo lắng đã lâu: “Mẹ cũng đã đọc báo về con và Đàm Khanh, trong video mà phóng viên quay, Đàm Khanh ăn mặc rất thoải mái, chỉ có mỗi con một thân âu phục…”
“Con trai, không phải mẹ nói con già đâu. Nhưng chuyện giữa vợ chồng, bây giờ con đã kết hôn, đương nhiên phải cân nhắc đến. Nếu không, Đàm Khanh trẻ tuổi, lại ở trong ngành giải trí, nếu như ngày nào đó bị dụ đi, con phải làm sao bây giờ?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Đã hiểu, chính là chê anh già.
Hạ Minh Ngọc hít sâu một hơi: “Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
“Thằng bé này, sao mẹ có thể không lo lắng được?”
Liêu Nhàn đứng lên, đi đến tủ trưng bày trong phòng khách tìm kiếm chốc lát, lấy ra mấy thứ đồ cho Hạ Minh Ngọc.
Trong cái tủ này toàn là đồ từ những năm 80, huân huy chương của Hạ Tề cùng một chút rượu ngon đồ tốt đều bày ở bên trong.
Liêu Nhàn không chút khách khí vơ vét của Hạ Tề, lại bảo thím Chung cầm túi tới: “Con trai, đây là lộc nhung bên Đông Bắc đưa cho cha con, đây là sâm rừng, cái này để mẹ xem một chút… A, đây là sâm biển già, bổ khí huyết…”
Hạ Minh Ngọc ôm con trai béo trong ngực: “Mẹ, khí huyết của con đã đủ rồi.”
Liêu Nhàn nhét đồ cho Hạ Minh Ngọc: “Đủ cái gì mà đủ? Xách về hầm ăn, công ty thiếu con một lát cũng không sao hết.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc thực sự không thể nói cho Liêu Nhàn là mình đang nghẹn vì không được sinh hoạt vợ chồng, đành phải cắn răng: “Con biết rồi, mẹ.”
Lúc này Liêu Nhàn mới tương đối hài lòng: “Còn có túi tổ yến kia, cũng là chính con mua không bàn bạc với Đàm Khanh đúng không?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Liêu Nhàn cầm điện thoại lên lắc lắc: “Hôm con và Đàm Khanh đi đăng ký, cậu ấy đã phát lì xì cho mẹ rồi. Miệng thì ngọt, còn biết chủ động dỗ mẹ vui vẻ, chỉ có con mới lấy tổ yến lừa gạt mẹ thôi.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc bị đả kích tang thương ra khỏi nhà, cảm nhận được sự tàn nhẫn của chủ nghĩa xã hội trong gió lạnh sáng sớm.
Mà trong đoàn làm phim, cả ngày Đàm Khanh chỉ có một cảnh quay, quay xong liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế nghỉ chờ cơm hộp, nửa đường còn chạy tới hỏi ông chú đi mua giữa trưa có thể mua thêm mấy cái đùi gà hay không.
Cách cơm trưa còn có một giờ, Đàm Khanh mặt ủ mày chau.
Nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ trợ lý Nguyễn Nguyễn đang sắp xếp với biên kịch mấy cảnh quay tiếp theo, Nhan Mộc buổi sáng mới gặp cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Haiz.
Thật đói.
Lúc này có một con gà ăn mày cũng không tệ hu hu.
Đàm Khanh ỉu xìu ảo não đợi một hồi lâu, đột nhiên có một cái chân vịt nướng tươi ngon chìa ra trước mặt.
Ngẩng đầu một cái, thấy được khuôn mặt hòa ái dễ gần của Kỷ Yến Tu.
Đàm Khanh lập tức đưa tay nhận lấy chân vịt, chắp tay trước ngực bái Kỷ Yến Tu: “Anh đúng là một người tốt!”
Kỷ Yến Tu cười: “Cùng đi ăn trưa không? Dẫn cậu đi ăn thịt nướng.”