Edit: Bonnie
Đoàn làm phim “Huyền Vũ” đã đặt xong phòng khách sạn cho các diễn viên, xếp từ vị trí cao nhất xuống dưới.
Theo lý thuyết Đàm Khanh chỉ là một nghệ sĩ tép riu, căn bản không được xếp vào năm vị trí đầu.
Kết quả bởi vì Hạ Minh Ngọc nhảy vào, nên đã sắp xếp cho hắn một căn phòng xa hoa gần giống với Kỷ Yến Tu.
Đàm Khanh cáo mượn oai hùm cực kì hài lòng, kéo Hạ Minh Ngọc vào phòng còn đắc ý khoa tay múa chân nói: “Anh nhìn căn phòng này xịn chưa! Có mấy cái giường liền, tui muốn ngủ cái nào thì ngủ cái đó!”
Hạ Minh Ngọc trở tay đóng cửa phòng, cùng đi vào với Đàm Khanh, ôn nhu trả lời hắn: “Ừm, vậy em thích ngủ chỗ nào nhất?”
Đàm Khanh sờ cái bụng trương lên vì ăn, ngồi xuống trên ghế sô pha, chỉ vào vị trí gần cửa sổ nhất: “Tui thích ngủ trên cái tatami kia, cái đó rất thoải mái.”
(*) Tatami: một loại chiếu truyền thống của Nhật Bản, được lát lên mặt sàn.
Hạ Minh Ngọc nhìn theo hướng Đàm Khanh chỉ.
Vị trí bên cửa sổ cố ý làm thành tatami vừa lớn vừa sáng, phía trên trải một tầng nệm cao su thật dày, lăn trên đó vừa mềm lại thoải mái dễ chịu.
Đàm Khanh ngồi trên ghế sô pha vừa xoa bụng vừa cố gắng đẩy nhanh quá trình tiêu hóa.
Vừa xoa xong ợ no nê, liền bị Hạ Minh Ngọc ôm lấy đặt lên trên tatami bên cửa sổ.
Đàm Khanh bị dọa đến mức nấc một cái, vô ý thức nghĩ rằng Hạ Minh Ngọc muốn ném hắn ra bên ngoài, lập tức duỗi hai cái đùi ra bám lên trên eo người đàn ông, cả người giống gấu koala chui vào trong ngực Hạ Minh Ngọc.
Hạ Minh Ngọc nhân cơ hội này ôm lấy eo Đàm Khanh, hoàn toàn đặt hắn ở dưới người, thấp giọng cười: “Đã lớn như vậy, sao vẫn còn nhõng nhẽo?”
Đàm Khanh bất tri bất giác bị Hạ Minh Ngọc đè lên kín mít, hiển nhiên muốn né tránh đã không có khả năng, thế là nghiêm mặt, cứng rắn nghiêm túc giải thích cho mình: “Tui không nhõng nhẽo, là anh cảm giác sao rồi!”
Hạ Minh Ngọc không nói gì.
Hai người duy trì tư thế cực kì thân mật cùng nhau nằm trên tatami.
Hạ Minh Ngọc cúi đầu, hô hấp nóng rực khiến Đàm Khanh có chút không chịu nổi.
Đang muốn dùng tay đẩy ra.
Còn chưa thành công, đã bị Hạ Minh Ngọc bóp eo kéo lại.
Chỉ mới có vài động tác, mà một thứ cứng rắn đã đè lên trên cẳng chân của Đàm Khanh.
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh vẫn còn nhớ rõ lúc bị thứ cứng rắn này đâm đâm, hiển nhiên có chút sợ hãi, co lại trong ngực Hạ Minh Ngọc nửa ngày cũng không dám động đậy, đồng thời duỗi ngón tay ra cảnh cáo: “Anh đừng lộn xộn, tui sẽ tức giận đấy.”
Chỉ là Hạ Minh Ngọc không chỉ không nghe, ngược lại nắm chặt lấy cổ tay Đàm Khanh đặt lên trên đỉnh đầu, cúi người cắn tai Đàm Khanh: “Làm sao bây giờ, Khanh Khanh, anh cũng đang tức giận.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh không thể hiểu được ngẩng đầu lên từ trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Hở?”
Dường như Hạ Minh Ngọc cảm thấy vừa rồi mình cắn quá nhẹ, lại trằn trọc nửa ngày trên môi Đàm Khanh, mới mở miệng nói: “Về sau cách xa Kỷ Yến Tu một chút.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc thể hiện anh không thích Kỷ Yến Tu ra với Đàm Khanh.
Đàm Khanh trừng mắt nhìn, rất ngoan ngoãn nói: “Tui chỉ chơi game với anh ta thui mà!”
“Chơi game cũng không được.”
Hạ Minh Ngọc nhíu mày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp một bước, “Nếu như nhất định muốn chơi, anh sẽ bớt thời gian chơi với em.”
Đàm Khanh: “Ài…”
Đàm Khanh do dự một lát, lại thử nhìn Hạ Minh Ngọc.
Vừa mới động đậy.
Liền cảm giác được thứ đang có cảm giác tổn tại rất mạnh trên đùi lại uy phong lẫm liệt đè lên.
Thật ra trong lòng Đàm Khanh cảm thấy Hạ Minh Ngọc chơi game nhất định còn gà mờ hơn cả Kỷ Yến Tu.
Nhưng lúc này cái mông đang phải chịu sự uy hiếp lớn.
Đàm Khanh sợ sệt dùng chân vòng qua người Hạ Minh Ngọc, lấy lòng ôm anh nói: “Được roài, tui nhớ kĩ rồi…”
Dường như lúc này Hạ Minh Ngọc mới hài lòng, đưa tay ép cái chân của Đàm Khanh xuống tatami, cái tay ôm Đàm Khanh lại không buông ra.
Đàm Khanh bị thứ kia chống đến khó chịu, nhất là vị trí bẹn đùi đau nhức, không nhịn được nữa mới tủi thân kêu to: “Hạ Minh Ngọc…”
Mà giọng nói của Hạ Minh Ngọc đã sớm khàn đến mức không nghe rõ.
Anh ngắt lời người trong lòng, một tay cởi cúc áo cổ của Đàm Khanh ra, trầm giọng nói: “Đàm Khanh, anh muốn em.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh lập tức sợ thành một con hồ ly xù lông, lắc đầu giống như trống bỏi: “Không không không tui không muốn anh!”
Hạ Minh Ngọc hạ thấp giọng, nguy hiểm nói: “Hửm?”
Đàm Khanh lập tức rút câu nói này về, lộ ra một nụ cười siêu đáng yêu: “Tui tui tui… Hôm nay không làm được không? Tui không muốn ngày mai đau mông đâu…”
Ánh trăng đã lên cao.
Ánh sáng trong trẻo chiếu vào qua khe hở màn cửa, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn diễm lệ của Đàm Khanh.
Ánh mắt tĩnh mịch của Hạ Minh Ngọc dừng lại trên mặt Đàm Khanh, nhìn thấu rõ trò khôn lỏi đã lâu không dùng của người kia.
Đại khái là thấy Hạ Minh Ngọc mãi mà không làm gì, Đàm Khanh đã tìm được một khả năng thành công trốn tránh việc đau mông.
Thế là hắn vội vàng chủ động hôn lên khóe môi Hạ Minh Ngọc: “Chờ tui đóng máy trở về ngủ tiếp được không? Hạ Minh Ngọc Hạ Minh Ngọc…”
Ngón tay mảnh khảnh cố gắng bắt lấy cổ áo Hạ Minh Ngọc, hai đôi chân quấn lên nhau, hiện ra đường cong cực kì mập mờ.
Bên trên xương quai xanh của Đàm Khanh còn có dấu răng màu đỏ nhạt mà Hạ Minh Ngọc để lại, từ hầu kết mãi cho đến trước ngực, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng lại.
Cứ giằng co như vậy không biết bao lâu.
Cuối cùng.
Hạ Minh Ngọc khe khẽ thở dài, cúi xuống bên cạnh Đàm Khanh: “Một lần cuối cùng, Khanh Khanh.”
Đôi mắt Đàm Khanh sáng lên.
Còn chưa chuồn ra khỏi dưới người Hạ Minh Ngọc, lại bị đè hôn lần nữa: “Chờ em đóng máy về nhà, làm chết em.”
Đàm Khanh: “…”
Sợ anh quá.
Đàn ông thúi, lêu lêu lêu!
Sau khi thoát khỏi việc đau mông tiễn Hạ Minh Ngọc rời đi.
Cuối cùng Đàm Khanh đã vui vẻ ngủ ngon giấc.
Sau đó sáng sớm hôm sau rời giường đi thẳng đến phim trường, chuẩn bị quay xong mấy cảnh cuối cùng, nhận tiền về nhà.
Công tác an ninh trong phim trường luôn luôn nghiêm ngặt, có thể ngăn cản đám phóng viên xâm phạm đến đời tư của diễn viên.
Nhưng hôm qua đám phóng viên bao vây ngoài cửa phim trường vì quá sợ Hạ Minh Ngọc, nên có rất nhiều vấn đề còn chưa kịp hỏi.
Hôm nay cuối cùng đã bắt được Đàm Khanh lạc đàn, hận không thể hỏi từ đầu đến đuôi chuyện của hai người từ trong miệng hắn.
Nói tóm lại.
Đến khi Đàm Khanh tới phim trường, đã thành công đi làm muộn lần nữa.
Cũng may cảnh quay đầu hôm nay không phải của hắn, mà là Hạ Nghiêu và nữ một.
Mưa nhân tạo cực kỳ tàn ác xối lên trên hai người.
Đàm Khanh lấy một túi khoai tây chiên từ tủ đồ ăn vặt ra, bóc vỏ.
Đang muốn bắt đầu ăn, liền thấy một cái tay từ bên cạnh thò tới, lấy đi miếng khoai tây chiên thứ nhất của hắn.
Đàm Khanh: “!!!”
Vị dưa leo của hắn!!
Đàm Khanh tức giận quay đầu về phía miếng khoai tây chiên rời đi.
Đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên ngẩn người: “Nhan…”
“Nhan Mộc.”
Người chỉ cách Đàm Khanh không đến một mét kia có vóc dáng cao gầy, mặc một bộ váy màu hồng cực kì xuất sắc.
Nhan Mộc bỏ miếng khoai tây chiên trong tay vào miệng nhai, sau đó liếm liếm ngón tay: “Đàm Khanh, đã lâu không gặp.”
Đàm Khanh cúi đầu liếc nhìn túi khoai tây chiên thiếu đi một miếng của mình, càng nhìn càng cảm thấy nó đã không phải là một túi hoàn chỉnh.
Đàm Khanh không vui lắm nói: “Không phải anh là người thân của Nhan Kiên Bạch sao? Không về nhà với gã à?”
Ngũ quan của Nhan Mộc thuộc loại trung tính cực kì tiêu chuẩn, phù hợp với xu hướng lưu hành nhất hiện tại.
Hắn ta nhìn chằm chằm Đàm Khanh, sau một lúc lâu mới cong môi cười: “Khanh Khanh, cậu lại nhớ nhầm rồi. Tôi và Nhan Kiên Bạch… không giống.”
Đàm Khanh hít mũi một cái, rất miễn cưỡng phân biệt rắn và giao: “Được thôi, vậy anh đến đoàn làm phim có chuyện gì?”
Màu son môi của Nhan Mộc là đỏ đậm u ám, phối hợp với bộ váy thiếu nữ kia quả thực không hề xứng, chỉ có thể nhờ nhan sắc hỗ trợ.
Hắn ta dùng một tay nâng má, một tay lại lấy hai miếng từ trong túi khoai tây chiên của Đàm Khanh, tiếp đó chỉ chỉ Hạ Nghiêu: “Tôi đến thăm cậu ta.”
Đàm Khanh nhanh tay lẹ mắt bảo vệ khoai tây chiên của mình: “Anh biết Hạ Nghiêu?”
Nhan Mộc nhíu mày: “Chắc thế. Khanh Khanh, cậu có muốn ăn gà ăn mày không?”
Đàm Khanh thật sự đã rất lâu chưa ăn thứ này, trong phút chốc không kịp phản ứng: “Gà? Gà gì cơ?”
“Gà ăn mày.”
Vẻ mặt của Nhan Mộc trầm mặc trong nháy mắt, rất đã nhanh điều chỉnh lại, cười nói với Đàm Khanh, “Chính là gà mái tươi mới vặt lông, sau đó bọc trong lá sen, rồi lại bôi một lớp bùn.
Hắn ta dừng một chút, cố gắng để giọng điệu của mình có sức hấp dẫn, “Sau đó chôn xuống dưới đất nướng nửa giờ, lấy ra bỏ bùn là có thể ăn!”
Đàm Khanh: “À…”
Đây không phải biện pháp ăn gà tươi mà trước kia hắn không có gà rán để ăn mới dùng sao!
Không nghĩ tới hôm nay lại còn có người biết.
Trong thời gian cô đơn tu luyện dài dằng dặc chỉ có thể một mình giết gà ăn, Đàm Khanh thích nhất là cách ăn này.
Đơn giản lại dễ xử lý, gà nướng ra vừa mềm vừa có mùi thơm của lá sen.
Ăn ngon.
Nhưng không bằng KFC.
Gà rán mới là đệ nhất thiên hạ!
Đã bị Hạ Minh Ngọc cho ăn đến kén chọn, Đàm Khanh thực sự không còn hứng thú lắm với gà ăn mày.
Nhưng nhìn tiểu yêu trước mặt vui vẻ như vậy…
Haiz.
Cùng là yêu quái, vẫn không thể gây tổn thương lẫn nhau.
Đàm Khanh quyết định chỉ ra một con đường sáng cho Nhan Mộc.
Thế là tự động bỏ qua đề tài gà ăn mày, mở app đặt đồ ăn trên điện thoại ra.
“Tui nói cho anh biết nha, trước kia tui thích ăn gà ăn mày. Nhưng bây giờ đã không còn ai ăn gà ăn mày cả, bây giờ tui thích ăn nhất là cánh gà chiên đùi gà chiên gà viên chiên… sao anh lại ngây người rồi?”
Nhan Mộc nhìn màn hình điện thoại đủ mọi màu sắc của Đàm Khanh, cả người giống như bị một cây búa lớn nện cho ngã nhào, mãi mà cũng chưa kịp phản ứng.
Cho đến khi Đàm Khanh đưa tay ra lắc lắc ở trước mặt hắn ta, đang chuẩn bị hỏi Nhan Mộc xem có chuyện gì xảy ra…
Nhan Mộc đã lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi: “Cậu ăn những thực phẩm không tốt cho sức khỏe này, Hạ Minh Ngọc đồng ý sao?”
Vấn đề bắn trúng hồng tâm, Đàm Khanh tuyệt vọng: “Chắc chắn là không đồng ý rồi! Anh ý chỉ cho tui mỗi tuần ăn hai bữa!”
“Nhưng mà cùng lắm thì vụng trộm ăn.”
Đàm Khanh cười một tiếng với Nhan Mộc như tên trộm, “Không nói chuyện nữa! Tui phải đi quay phim, nể mặt anh thích gà viên chiên, lần sau rảnh sẽ mời anh ăn gà rán nha!”
Ý cười bên môi Nhan Mộc dần dần nhạt đi theo bóng Đàm Khanh rời xa.
Cho đến khi bóng lưng Đàm Khanh biến mất, trên khuôn mặt nam sinh nữ tướng kia đã không còn một chút sức sống nào.
Nhan Mộc căn bản không thèm đợi Hạ Nghiêu tới, liền quay người đi ra khỏi phim trường.
Mở cửa xe, liền thấy được gà ăn mày đặt ở vị trí liếc qua là thấy ngay.
Nhan Mộc ngồi vào trong xe, đưa tay lấy gà tới, nhìn tới nhìn lui mấy lần.
Cuối cùng lạnh lùng ném con gà vô tội ngon lành thậm chí còn đang nóng hổi kia vào thùng rác.
Một tiếng vang nặng nề.
Nhan Mộc nắm chặt tay lái, khởi động xe, âm trầm lẩm bẩm: “Hạ Minh Ngọc…”