Hơn top 3 hẳn 1 điểm. Vậy là Kim Tú, chính ả ta, là người ở lọt top ba rồi. Việc này đồng nghĩa là Gia Lạc bị đẩy xuống thứ 4
Vậy là… trượt rồi…
Gia Lạc….. thua rồi!
Phải rời khỏi đây…. Là nó!
Phải nói sao nhỉ?
Một thứ gì đó đắng ngắt chảy xuống cổ họng, không khác nào thuốc độc. Một cảm giác hụt hẫng bao trùm. Gia Lạc đứng bất động, thế mà… thế mà… nó tưởng… tưởng là nó thoát rồi!
- Gia Lạc – Nhím nhìn Gia Lạc cũng sợ sợ, lấy tay lay nhẹ
Gia Lạc ngước lên nhìn,,một cảm giác mà người ta hay gọi là đắng lòng ấy, bây giờ thì nó thấm thật rồi, Ngay lập tức, nó lại cúi xuống đất
Mọi người, ai cũng chằm chằm nhìn Gia Lạc. Nhưng trên mặt nó, chả có biểu cảm nào khác thường. Im bặt, cũng chẳng khóc mà cũng chẳng kêu la. Một con người vô hồn. Đôi mắt nâu cứ nhìn xuống sàn nhà như tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng lắm… Công lý...
Ông trời… có lẽ ghét nó nhiều lắm. Nó nghĩ thế. Hoặc là kiếp trước nó đã quá độc ác, nên kiếp này mới nặng nghiệp như vậy. Thần may mắn, chưa bao giờ mỉm cười cả.
Khuôn mặt thanh khiết và nụ cười tỏa nắng tắt lịm, đôi môi như nhợt đi. Nó thấy mình lạc lõng quá. Lạnh lạnh nữa. Chắc là do mưa giông., từng gai ốc cứ nổi lên toàn cơ thể. Không gian trước mắt như trở nên vô hình, chỉ còn mình nó và cơn giông ấy.
Nó thở hắt ra một tiếng dài, khóe môi ấy lại cong lên, một nụ cười chua chát.
Nó quay lại đằng sau, vơ hết sách vở vào cặp rồi khoác lên vai
- Xin tôi nghỉ ba tiết cuối, tôi ốm! - Gia Lạc nói với Nhị Hắc trên bục giảng rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp
Đằng sau là một nụ cười ranh mãnh của Kim Tú, ả ta thầm nghĩ “Đấu với tao, mày không bao giờ có cơ hội thắng, biến đi cho khuất mắt… haha”. Cả lớp ai cũng buồn rầu mà nhìn ra bên ngoài, nhím và đậu nhìn Gia Lạc mà lòng cũng rất đau. Nhưng người mà tưởng như không quan tâm, vẫn dửng dưng nằm gục mặt trên bàn thực chất đang rất tức giận, đôi mắt cay xè, trợn lên tức giận. Hắn cứ nghĩ, cứ nghĩ, chúng sẽ là bàn cùng bàn mãi mãi. Nó thực sự đã rất cố gắng cơ mà?
Từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt ngây thơ. Từng bước chân thất thiểu ra khỏi cổng trường. Nó muốn về nhà… nhà của nó! Giường như sự xuất hiện của một đứa con gái dưới bầu trời đen xì đnang nổi gió ầm ầm là tâm điểm của sự chú ý,học sinh các lớp thi thoảng lại có người ngó ra nhìn.
Trên tầng 3 của lớp 11A2 Bộ Binh, Diệu Oanh nhìn Gia Lạc bằng nửa con mắt và một nụ cười đều được nhếch lên. Mụ đã đợi giây phút này lâu lắm rồi đấy. Vậy là từ giờ, mụ không còn đối thủ nào tranh giành Bối ca của mụ nữa rồi. Từ bây giờ có thể yên tâm mà ăn ngon ngủ kĩ và tha hồi cưa đổ Vương Hạo Bối. Hắn ta nhất định phải là của mụ.
…
Gia Lạc bỏ đi, thời khắc đôi chân bước ra khỏi cổng trường cũng chính là lúc cơn bão nổi lên mạnh nhất, cây bị gió quật làm cành lá đổ tan tác, bay vèo vèo trên trời. Sấm chớp ùm ùm nổ lên khiến người ngồi trong lớp còn phải giật mình. Nhưng nó thì không!...
Giờ, liệu còn có gì có thể làm nó đau hơn, lo sợ hơn nữa. Vì thứ nó sợ nhất… đã xảy ra rồi.
Đôi chân mỏi rã rời, lạnh lùng tiến lên đường lớn. Nó chẳng gọi xe mà cũng cũng không chờ xe bus, cứ thế mà phăng phăng trên mặt đường đầy bụi và gió lớn. Người ta thì nhanh chóng chạy lấy chạy để tìm chỗ trú mưa hay gấp gáp trở về nhà thì nó lại càng chậm chạp hơn nữa. Có thể hiểu rằng nó, chính là đang đợi cơn giông này.
Nó nghĩ, lấy một thứ đau và khó chịu để lấp đi một cái đau và khó chịu khác thì sẽ thấy thoái mái hơn. Nhưng có lẽ nó đa lầm rồi….
Gia Lạc cứ tự lẩm bẩm trong mồm
“Chấp nhận đi…
Chấp nhận đi….
Mày thua rồi… thua rồi…
Từ hôm nay … nó đã không còn là học sinh Tân Lập nữa rồi… về nhà rồi chuẩn bị hành lý thôi”
Miệng thì nói vậy nhưng trái tim thì đau quá, đau như ai xé toác, tóm lại là không thể chấp nhận được. Nó đã cố hết sức cơ mà? Tại sao? Ông trời, ông hẳn là muốn nó chết đi đúng không? Ông nỡ nào lại đối xử tàn nhẫn như thế?
Những hạt mưa rất nặng bắt đầu đổ xuống. Ban đầu là lất phất nhưng chẳng mấy chốc sau là ào ào, sấm sét điên cuồng trên bầu trời. Giờ này trên đường tuyệt nhiên chẳng còn người đi bộ nào nữa, người ta đã ngồi trong quan cà phê nhâm nhi với một quyển sách rồi.
Gia lạc đứng lại, mặc cho gió mạnh, mặc cho mưa cứ dạt vào mặt đau rát, đến đỏ lựng cả khuôn mặt.
Đau ghê! Nhưng nó cảm thấy thoái mái lắm. Đứng giữa đường, nó giang rộng hai tay ra, ngửa mặt lên trời đón nhận sự hùng hổ của thiên nhiên, nó muốn chịu đau, đau da thịt để quên đi lòng nó bây giờ đang đau như nào.
- Cậu chán sống rồi phải không? – một giọng nói lạnh lùng đằng sau
Nó dần quay lại phía sau. Lại là hắn, một tên khốn, tại sao lại xuất hiện lúc này, nó không cần, không cần... Toàn một lũ chỉ biết thương hại, toàn là sự thương hại…
Giả dối… Giả dối… Nó khóc… Nức nở… như cơn mưa.
Dần dần đôi chân khụy xuống, nó ngồi bệt xuống lòng đường vừa rát vừa lạnh, hắn cởi chiếc áo khoác đang mặc che vội phía trên người con gái bé nhỏ đang yếu đuối ấy còn mình thì đầu đội mưa đưng hiên ngang, tuyệt nhiên không nói nửa lời, cũng không an ủi. Hắn biết, tất cả lời nói bây giờ, đều là vô dụng.
Sấm sét ngày càng dữ dội. nhưng một tiếng khóc của Gia Lạc còn oán thán, đau đớn, tiếng khóc cứa đứt tim những ai nghe thấy, còn kinh khủng gấp vạn lên sấm sét. Âu cũng chỉ là không thể chấp nhận, không dám đối mặt.
Những ngày sát cánh bên nhau vui vẻ, nó đã tưởng, mọi người sẽ không bao giờ xa nhau nữa, không như chị Thư với bố bỏ nó lại một mình cô đơn hưu quanh quanh năm suốt tháng. Nó nghĩ, nó đã có những người bạn sẽ đi cùng nó, đồng cam cộng khổ đến hết cuộc đời. Và giờ, nghiễm nhiên, giây phút ly biệt, lại xảy ra rồi, như một điều quen thuộc. Cũng phải, một con sao chổi xấu số như nó, tất yếu cũng chẳng ai có thể cạnh bên. Việc này, có lẽ cùng là một điều sớm muộn.
Bên cạnh nó lúc này, chỉ còn Hạo Bối, sẵn sàng gánh chọn cơn mưa cho một bạn cùng bàn, ướt sũng không một tiếng than thở. Nó ngước nhìn Hạo Bối như muốn cảm ơn rồi nhanh chóng đứng lên và lao đi khi cơn mua vẫn chưa rứt.
Nó chạy, hắn chạy…
Nó chạy trốn hiện tại…
Hắn chạy đuổi theo hiện tại
Hai người cứ chạy đuổi theo nhau hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, nó cứ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh về nhà còn hắn chạy theo, chỉ đơn giản là hắn lo nó chạy ngã thì không có ai đỡ thôi!
- Sao cậu cứ đi theo tôi vậy, tôi không cần cậu phải thương hại tôi! – Mỡ không còn khóc nhưng giọng lạc hẳn đi
- Tôi chưa bao giờ thương hại cậu. – Hắn ôm ghì nó vào lòng như để trấn an nó
Gia Lạc bất lực đẩy mạnh hết sức mà không thể nào thoát khỏi vòng tay rộng và thân hình lực lưỡng của hắn, nó đã kiệt quệ lắm rồi, nó mệt mỏi lắm, nó muốn một mình mà, hắn cứ nhùng nhằng như thế, chỉ càng khiến nó đau hơn thôi.
- Cậu đi đi, cậu đừng làm tôi khó xử, bố cậu biết thì tôi lại không được sống yên! – Gia Lạc cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay ấy
- Chỉ cần tôi còn sống thì chẳng ai có thể động đến cậu! – hắn nói một cách cương nghị
- Cậu chắc không? Vậy cậu nói đi, ngày mai tôi rời đi cậu dám rời bỏ nơi này, ra đi cùng tôi không?
Hắn nhìn nó im lặng, hắn chẳng nói gì cả, chỉ nhìn nó nhanh chóng bước vào trong nhà. Kéo cánh cửa sắt đóng lại, nó nói
- Tôi biết mà… giả dối thôi! – Nó nói rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Hắn ở bên ngoài, nhìn theo nó mãi, nhìn mãi cả chiếc bóng còn lấp ló trong nhà. Hắn hận lắm.
Hắn lẩm bẩm
- Xin lỗi, tôi không thể theo cậu rời bỏ nơi này….. vì tôi sẽ không để cậu phải đi đâu cả. Cậu phải ở đây làm bạn cùng bàn với tôi. – hắn nói mà con mắt phóng ra lửa
Hắn, giờ đây lạnh lùng quá, đã gần đủ để làm sấm sét sợ mà trốn rồi. Trời như tạnh hẳn. Nắm chắc lòng bàn tay mình, hắn dấm thật mạnh vào thanh sắt cửa.
- Nhất định cậu phải ở đây! – Hắn nói rồi cầm chiếc áo khoác ướt sũng bước đi
Hắn bắt một chiếc taxi đến nhà Hạo Thiên, không có anh ở nhà, hắn đành vào bên trong, đụng nhẹ cửa thì thấy nó tự mở ra, quái lạ, sao trong nhà lại có người ư? Anh Thiên đang bảo là ở công ty cơ mà, không lẽ trộm. Hắn nghĩ rồi nhẹ nhàng cầm chiếc gậy ở gần cửa rồi nhẹ nhàng mở cửa ra.
Hoàn toàn không có ai, nhưng có tiếng xì xục dưới bếp. Càng tiến gần về bếp lại càng nghe thấy rõ tiếng động, kèm theo đó là múi thơm của đồ ăn thoang thoảng. Đứng cử bếp, hắn thấy một cô gái tóc buộc đuôi ngựa hơi xoăn xoăn, thân hình mảnh mai nhưng vô cùng gợi cảm. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ ở nhà màu vàng rất đáng yêu nhí nhảnh tầm 16, 17 tuổi. Trong đầu Hạo Bối lóe lên một ý nghĩ “Anh Thiên bao nuôi gái vị thành niên? Đổi vị rồi à?”
- Này! Cậu là ai… đến đây có việc gì?
Hắn đang mải suy nghĩ thì cô gái trong kia đã phát hiện ra sự có mặt của người lạ nhìn mình lập tức lại gần, một tay thủ cái muỗng to một tay cầm lồng bàn chắn ngang người. Điệu bộ không khác gì lính thủy đánh bộ. Chính đó làm Hạo Bối cong miệng cười cười
- Nhà tôi, tôi về phải xin phép cô à?
Hắn nói rồi lạnh lùng bỏ lên trên gác, cô gái thấy vậy chân nhanh thoăn thoắt chạy lên trước hắn giơ tay ra chắn ngang người Hạo Bối
- Cậu đứng lại, làm sao tôi biết đây là nhà cậu, tôi chỉ biết đây là nhà của Hao Thiên thôi, cậu phải chứng minh. – cô gái nhướn mày, đôi môi cong cong
- Tôi không rảnh, tránh ra! – Hao Bối trong lòng đang khó chịu, nên lại có phần bực tức
- Tôi sẽ gọi cảnh sát! – Cô gái nói rồi rút điện thoại trong túi ra
Cô ta nhấn gọi cho cảnh sát, hắn đứng khoanh tay nhìn cô gái một hai cương quyết bắt cậu phải giải thích. Ngay sau hồi tút là tiếng của một viên cảnh sát
- 113 đây, xin hỏi có chuyện gì?
- Nhà chúng tôi có người xâm nhập hãy cho người đến bắt cậu ta đi! Số nhà…
Cô gái đang nói dở thì hắn giật phắt chiếc điện thoại từ tay cô gái đưa lên tai mình trong sự ngạc nhiên đến thảng thốt của cô gái vị thành niên kia
- Các ông có gì để nói với Vương Hạo Bối tôi thì nói đi, tôi không được rảnh lắm!
Hắn nói với một giọng thừa nghiêm túc.
- Hạo Bối thiếu gia, chúng tôi không dám làm phiền cậu, xin lỗi! – Viên cảnh sát nói với giọng run run rồi nhanh chóng hạ máy
Có lẽ ở bên kia, ông ta đang tuốt mồ hôi hột cũng nên, ai đời, xúi quẩy lại gặp con ông cháu cha nhà họ Vương, không những thế lại dính líu cả xã hội đen, lằng nhằng thì cái đầu cũng cách đất chả là bao. Nghĩ thôi đã rùng mình, mà ông ta cũng tự rủa thầm cái cô gái lúc nãy mắt không nhìn thấy thái sơn, tí thì hại chết ông ta.
Khuôn mặt cô gái sau khi thấy thái độ của Hạo Bối và viên cảnh sát kia cũng đã hiểu ra, quả thực đây cũng là nhà cậu ta. Cô gái liền lập tức tránh qua một bên nhường đường cho Hạo Bối. Hắn nhanh chóng bước lên phòng mình chẳng thèm liếc nhìn cô gái một cái. Cô tự lẩm nhẩm
- Đúng là anh nào em ấy, cùng một dòng máu điên…!
Nói rồi lại nhanh chóng xuống bếp làm việc của mình. Cô nàng này thật sự nhí nhảnh.
Hắn bỏ lên trên phòng, nằm lăn xuống giường nhưng lần này, không thể thấy một chút thoái mái nào như những lần trước. Trong lòng ỳ ạch khó chịu rất nhiều thứ! Đầu đang vận hết công suất để nghĩ ra cách đối phó với mẹ của Gia Lạc. Hắn đã hứa, không thể nuốt lời, nhất định, không để Gia Lạc phải rời xa nơi này.
Lam man mệt mỏi, cộng thêm người ngợm ướt sũng vì mưa, Hạo Bối hơi chóng mặt, nằm ỳ trên giường mê man rồi thiếp đi, chỉ nhớ sau đó có ai lay mình mà không dậy nổi.