Buổi sáng hôm nay không được mấy trong lành, đêm hôm qua mưa rất lớn. Sáng sớm, trời còn u tối, gió thổi rất mạnh. Chính cái thời tiết này, làm cho lòng nó thêm não nề, nó cứ cảm giác, ông trời đang báo trước cho nó biết kết quả ấy. Nặng nề bê thân mình ra khỏi giường, mặc lên người bộ đồng phục đen trắng. Chưa bao giờ, nó cảm thấy quý giá bộ quần áo mà mình đang mặc đến vậy.
- Gia Lạc, hôm nay có gió bắc, mặc thêm cái áo len này đi. – Đậu Đậu đưa cho nó chiếc áo len ba lỗ màu be
Nó cười cười nhận chiếc áo rồi mặc vào, chiếc áo tuy mỏng nhưng đủ để giữ cho cơ thể không bị lạnh.
Bạn Nhím vẫn loanh quanh trong bếp, nàng ấy chuẩn bị đồ ăn, bước ra mỉm cười tươi lắm, đưa một hộp cơm tuy nhìn không được ngon lắm với trứng ốp cháy đen và cơm lẩm cẩm, rau xúp lơ nát bét và thịt kho tàu cạn nước đắng ngắt.
Khi ấy, nếu như là một buổi sáng bình thường tôi đã xông lên chửi cho con bạn một trận vì dám cho tôi ăn đồ mà đến chó không thèm ăn như vậy! Nhưng sáng nay, tôi không hiểu sao, tôi lại đứng nhìn hộp cơm mà khóc, từng giọt nước mắt rơi ra, phải rồi, ngày bình thường, Nhím sẽ không bao giờ tự nấu đồ ăn. Hết nhìn hộp cơm, tôi lại nhìn Nhím. Nó nhanh chóng khoác chiếc cặp rồi kéo Đậu ra ngoài trước, không đợi tôi. Dường như là không muốn đứng trong bầu không khí này thêm một chút nào nữa.
Sao lại thấy quá khó để đối mặt nhau?
Tất cả đang cố trốn tránh!
Trốn gì?
Chính là trốn câu nói từ biệt, chốn cái sự thật, sợ phải ôm nhau mà khóc.
Nó chẳng biết nên làm gì mà cũng chẳng giận hành động của hai đứa bạn vì nó hiểu mà, nếu đổi lại là nó, nó cũng vậy thôi.
Gia Lạc tự mỉm cười an ủi bản thân rồi cũng khoác cặp đi học.
Hôm nay lớp đến sớm quá, khi nó mở cửa ra thì các bạn đã đến gần hết rồi, mọi người đều dừng tất cả hoạt động lại, tập trung nhìn chằm chằm phía cửa, nơi nó đang đứng. Nó bối rối, mỉm cười nhẹ rồi bước lại về phía chỗ ngồi cuối lớp. Mọi người nhìn theo từng bước chân, mỗi người một biểu hiện khác nhau, có người thương cảm, có người nhìn động viên, cũng có người ghen ghét và một số người chẳng biếu lộ gì.
Gia Lạc, đặt chiếc cặp sách nhẹ tênh xuống bàn, Hạo Bối đang nằm ngủ bên cạnh. Nó nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống bên cạnh.
Hôm nay, hắn vẫn thế, chỉ là nó khác. Thực sự, giờ phút này, nó nghĩ là mình đã dành ra đủ sự bình tĩnh, nhưng bây giờ, sự lo lắng lại bắt đầu nhem nhóm lên. Bầu trời đen kia, thi thoảng lại có chớp, tất yếu sẽ làm cho những ai đang lo lắng lại càng thêm lo lắng hơn.
Thời gian tiết đầu tiên trồi đi quá nhanh, nó giường như chẳng cảm nhận được gì, chẳng có một chữ nào lọt được vào đầu. Giờ nó chỉ nghĩ
Nó đứng thứ mấy?
Đứng thứ mấy?....
Tiếng trống kết thúc tiết học cũng là lúc lớp trưởng Nhị Hắc xuống văn phòng lấy thông báo điểm của các bạn. Cánh của Nhị Hắc đóng là, làm một sự hy vọng không hề nhỏ nhoi đối với nó.
Gia Lạc đưa mắt nhìn mãi Hắc đang chậm chãi bước đi bên ngoài qua lớp tường kính. Khi bóng cậu đã đi khuất, Gia Lạc cúi mặt xuống bàn, hai tay đan chặt vào nhau.
Lúc này, Vương Hạo Bối đã tỉnh giấc nồng, chứng kiến Gia Lạc khổ sợ loay hoay lo lắng thì trong lòng cũng nhói lên. Chưa bao giờ, hắn lại thấy tam trạng mình bị ảnh hưởng theo một người khác gay gắt như thế. Hắn không thể làm ngơ hay bỏ mặc như bình thường hắn vẫn làm với các cô gái khác.
Hắn không hiểu… hắn bị cái gì nữa?
- Này…. – Hạo Bối lầm lì dùng cùi trỏ tay hích nhẹ vào tay Gia Lạc.
Gia Lạc quay lại, lòng nặng nề vô cùng, như hàng ngàn con kiến đang đua nhau chạy trong bụng. Khi quay người ra thì thấy Hạo Bối đang mỉm cười và chìa ra chiếc kẹo mút vị bạc hà. Nó nhẹ nhàng cầm lấy nhưng không bóc ra luôn mà nắm chặt trong tay, khuôn mặt chẳng vui lên được chút nào, có chẳng thì là ỉu xìu hơn trước.
Hắn thấy khó chịu, không hề quen với cái bản mặt buồn thiu thối ấy. Bối tức, giằng lại chiếc kẹo mút trong tay Gia Lạc, loay hoay bóc rồi dí vào mồm nó.
Nó hơi bất ngờ, một chút ngạc nhiên nữa, chiếc kẹo vị ngọt ngọt lại cay cay, vị mát xộc lên mũi như thông cả đầu óc. Gia Lạc ngước mắt lên nhìn Hạo Bối nói lí nhí
- Cảm ơn…..
Hắn không thấy nó nhăn nhó nữa thì cũng nhẹ nhàng thở phào như chút được gánh nặng ngàn cân. Nó vẫn không ngước mặt lên nhưng ít nhất trong lòng, đã có chút thoái mái hơn. Bỗng Hạo Bối hỏi
- Cậu có hối hận không?
- Hối hận? Chuyện gì…..? – nó hơi ngạc nhiên, ấp úng
- Tất cả mọi chuyện thời gian qua cậu đã làm, từ khi cậu vào cấp ba Tân Lập này! – hắn quay sang phía nó, tay đặt lên bàn nói một cách nghiêm túc nhất có thể.
Nó suy nghĩ một lúc khá lâu.
Hối hận?
Nó có hối hận không?
Nó có những đứa bạn cùng bên nhau lúc khó khăn nhất, dám vì nó mà hy sinh. Còn cho nó biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là quan tâm, và biết thế nào là … thích! Những điều đã xảy ra, không vui vẻ gì nếu không muốn nói là tồi tệ, nhưng lạ lắm, nó …. nó… nó đã từng rất vui. Rất vui!. Những hình ảnh ấy ấy thi nhau ùa về trong kí ức
“ Cậu cố lên, nếu cậu ngất thì tôi cõng cậu..” – tiếng nói của hắn vang võng
“Có chết… thì cùng chết.”
“ Nếu cậu thích ăn, thì ngày nào cũng cũng bảo người ship đến cho cậu ăn…”
Nó mỉm cười, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn, nói một cách dõng dạc nhất
- Không hối hận…!
Cả nó và hắn đều cười. Nó hiểu rồi. Nó hiểu ý hắn rồi. Nó cứ bận tâm đến những điều đau buồn thì mãi mãi chẳng bao giờ vui vẻ được. Thay vào dó, lúc này, nên nghĩ về những điều tốt đẹp, kết quả không quan trọng, miễn là chúng ta vui và đã từng vui….
Cánh cửa lớp mở ra, lớp trưởng bước vào lớp, khuôn mặt không một biểu cảm gì, lạnh tanh làm cho mọi người trong lớp hơi run run. Hắc tuy lạnh lùng ít nói nhưng gương mặt, chưa bao giờ khó coi như vậy. Liệu… đã xảy ra chuyện gì?
- Mọi người, tớ đọc tên ai, thì người đó lên lấy phiếu điểm của mình, có gì thắc mắc về điểm tổng kết thì nói lại. Tớ sẽ không gọi tên lần thứ hai… rõ chưa? –Hắc nói với giọng rất nghiêm túc
- Yes sir… - cả lớp đồng thanh.
- Hoàng Mỹ Duyên…. Lương Tiểu Bạch…. Giản Niên….Trần Kim Tú…. Mã Lệ Nhi…. Nguyễn Hà Thơ… Lý Uyên Uyên…. Hoàng Ân Lộc… Liêm Tri Bảo…. – Nhị Hắc đọc một lượt
Cả lớp, khi ai đó đến tên thì lại đi lên đón nhận kết quả của mình. Có người thì vui sướng nhảy cẫng lên, có người lại buồn rầu tiếc nuối, có người thì khóc lóc, có người lại cười phát điên. Nó nhìn mọi người mà tự hỏi tại sao kết quả của mình, mãi chẳng thấy nhỉ?
Kết quả?
Mau đến đi….
- Tiểu … Gia… Lạc – Hắc gọi tên nó với một giọng chậm chậm nhưng chắc nịch.
Nghe đến tên mình, không chỉ nó mà tất cả mọi người trong lớp đều sững lại.
Trống ngực nó đập thình thịch, liên hồi, cảm giác còn khủng khiếp hơn là đứng trước miệng súng. Dần đứng lên, nó lấy lại bình tĩnh, phủi chiếc váy đen cho thẳng, miệng nở một nụ cười mỉm nhếch môi, hùng dũng tiến lên bục giảng… đón nhận kết quả của mình.
Cả lớp dường như cũng nhìn theo. Phải! Hôm nay, Gia Lạc chính là tâm điểm của vũ trụ.
Sau khi tờ kết quả cuối cùng trên tay của Nhị Hắc được Gia Lạc cầm xuống thì không khí bỗng hết căng thẳng, mọi người lại thi nhau bàn bạc.
- Kết quả sao rồi. – Cả Đậu, cả Nhím cả Bạch dáo dác chạy qua
- 10.9.9.8 … không tồi! – hắn nói trong khi Gia Lạc vẫn bất thần vì chưa tin vào mắt mình
Nó quả thực, chưa bao giờ được điểm cao như thế! Nó thề, trong cuộc đời nó, chưa bao giờ nó thất thần vì điểm số như lúc này. Gia Lạc, gần như lịm đi, như bị hút vào trong không gian khác. Phải làm sao? Liệu… với điểm số này… nó có thể?
Ở lại?
- Lớp mình, xếp đầu tiên là Nhị Hắc và trùm toán Nhật Quang với số điểm chót vót 10.10.10.9
- Thứ hai là Hà Thơ, kình ngư Hải Đăng và trùm lý Ân Lộc 10.9.10. 8
- Thứ ba là Minh Khánh và Gia Lạc 10.9.9.8
Nhím nhanh chóng phân tích cục địa nãy giờ cô đi hỏi thăm điểm số của tất cả mọi người.
Dường như tới giờ phút này, Gia Lạc vẫn chưa thể tin được… không tin được nhưng nó làm Gia Lạc sung sướng phát điên. Cái kết quả này ấy….
Chúng hét ầm ỹ cả lên, vẫy là nó đã nằm trong top 3… không cần phải rời xa nơi đây nữa rồi… olala… Cả ba đứa ôm chầm lấy nhau, Gia Lạc xúc động, nước mắt lưng tròng. Quả thực, không còn gì có thể tả nổi cảm xúc lúc này. Sung sướng tột độ, Vậy là sự cố gắng đã được đáp trả rồi. Những ngày qua, đã không hề phụ lòng mọi người vất vả lo lắng. Nó vui lắm, như thể tất cả nỗi u sầu nặng trĩu bám theo từng đêm qua được quẳng đi một xó, một nơi thật xa.
Tạm biệt… lời nói tạm biệt này, đã không có cơ hội để nói ra rồi… vì nó đã thắng…
- Tuyệt quá! Thế này phải khao chúng tôi một bữa đấy nhé! – trùm toán Nhật Quang hồ hởi
- Phải đấy… nhất định phải khao chúng tôi, - trùm Hóa Trường Quân đứng phắt dậy đồng tình
- Rồi rồi… ta không bao giờ quên ơn các vị đâu mà! – Nó cười tươi roi rói.
Thực chất, nếu được, nó không biết phải cảm ơn những người bạn của mình như thế nào, cảm ơn thầy giáo như thế nào. Tất cả đều cố gắng giúp đỡ hết mình, đồng cam cộng khổ để giúp đỡ Gia Lạc vượt qua thử thách không tưởng lần này. Nó mang ơn họ nhiều lắm. Nhất định, nõ sẽ đãi một người một chầu linh đình.
Lớp học từ đất cũng rộn ràng náo nhiệt hẳn lên, ai cũng vui vẻ, sung sướng. Khỏi phải nói người vui nhất là Gia Lạc, từ nãy giờ cười sái cả mồm. Mà Hạo Bối tuy không cười hô hố nhưng trong lòng hắn vui như nào, khó ai mà nhìn thấy được.
- Tốt lắm…. – hắn chỉ nói hai từ vẻn vẹn với Gia Lạc và tiếp tục sự nghiệp ngủ đang dang dở của mình
Nó gật đầu nhìn hắn cười. “ Cảm ơn nhé!” Nó tầm nghĩ.
Nhưng giây phút này, chưa lâu, bầu trời chưa kịp xanh thì mây đen lại kéo đến, che kín cả mặt trời
- Sao các cậu vui mừng sớm thế… Tôi … cũng là thành viên của lớp đấy nhé! – Kim Tú từ đâu mở cửa bước vào
Chả ai quan tâm đến lời nói của Kim Tú, tất cả mọi người vẫn không v ngừng cười đùa.
- Ô lala, tiểu thư danh giá bị mọi người bơ kìa – Nhím chọc kiến lửa
- Hừm… - Mặt ả ta nhanh chóng ngả đen tím. – Nếu như các người biết việc, người top 3 không phải Gia Lạc, thì các người có thể làm ngơ không?
Cả lớp bỗng chốc im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió. Tất cả, gần như bất động. Trời ùn ùn nổi mây đen. Giông tới rồi….!
Gia Lạc đưng thất thần, nhìn chằm chằm Kim Tú rồi sau đó, đôi mắt chuyển nên vô hồn. “ gì vậy?” – nó nghĩ
- Này…. Cậu ở đó ăn nói hàm hồ gì vậy? – Nhím tức mình lao lên ngay trước mặt Kim Tú
- Ô la… Làm gì mà tức giận vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi. – Kim Tú chậm dĩa từng bước tiến về ghế ngồi của mình
- Vậy cậu nói đi, ai là người ở top 3! – Ân Lộc cũng rất bực với thái độ của Kim Tú
Lại là một sự im lặng,Kim Tú nở một nụ cười nhếch môi khinh bỉ, đôi mắt ấy nhanh chóng găm vào Gia Lạc, nhọn và sắc kinh khủng, như muốn xuyên qua…
- Hãy nhìn đi…nhìn cho kĩ vào! – Kim Tú gần như quát lên rồi giơ tờ giấy điểm của chính mình ra.
Một nụ cười điên dại được thoát ra từ miệng ả?
10….
9….
9….
…..
...
9…..