Khi hắn trở mình dậy, trời cũng đã chập choạng tối, vậy là đã mê mệt ngủ từ non trưa tới giờ. Đầu óc đau như búa bổ, hắn ngồi dậy, choáng váng một chút, tưởng tỉnh nhưng rồi lại say sẩm mặt mày đành nằm bệt lại giường. Mê man, hắn nghe thấy tiếng nói dịu dàng
- Dậy… ăn cháo đi! – là anh Thiên
Anh bê hẳn khay cháo lên giường Hạo Bối. Quả thật, đi khắp đất nước này, cũng không thể tìm người thứ hai được Hạo Thiên quan tâm chăm chút đặc sắc như thế!
- Em tự ăn được.
Hắn nói rồi đưa tay ra chặn lại khi thấy hành động định đút cháo cho mình từ Hạo Thiên. Anh Thiên như bị hớ liền để bát cháo xuống đợi Hạo Bối ngồi dậy. Anh cười, thật hiếm khi thấy Hạo Bối yếu ớt như thế, làm Thiên nghĩ về hồi nhỏ, lúc nào cũng chăm sóc từng tí cho Hạo Bối, rồi hắn còn bè nheo anh phải xúc cháo cho hắn ăn. Nhưng bây giờ, hắn lớn rồi, thanh niên rồi, anh quên mất!
- Có chuyện gì mà tới nông nỗi này? – anh hỏi nhỏ
- Việc của em! – hắn lạnh lùng húp thật nhanh bát cháo
Anh Thiên nghe vậy hơi cau mày khó chịu, anh bảo nếu đã không muốn cho anh biết còn chạy về nhà anh làm gì? Hắn chỉ chăm chăm ăn cháo, có vẻ lượng lự không biết nên mở lời thế nào! Anh Thiên biết thừa trong lòng hắn đang khó chịu, có việc nhờ vả nhưng lòng tự trọng cao ngất mà không dám mở mồm ra.
- Chú không nói, anh đi..! – Anh nói rồi đứng dậy hướng ra của phòng
- Giúp em… lần này! – hắn lắp bắp vẫn còn lượng lự
- Nói…. – Anh cười cười ngồi xuống
Hắn im lặng, suy nghĩ đôi chút. Có thể nhưng điều hắn nói ra tới đây là điên rồ, nhưng hắn phải thử, bằng bất cứ giá nào. Anh Thiên vẫn hết sức bình tĩnh nhìn thằng em bé nhỏ, chờ một câu nói.
Bình thường Thiên đại ca giới xa hội đen, chỉ có ra lệnh và ra lệnh chứ không bao giờ có chuyện chờ người khác nói chứ chưa tính đến chuyện thương lượng với cả yêu cầu.
Như vậy, hắn đối với Hạo Thiên, Hạo Bối còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình.
- Giúp em hack tất cả hệ thống hàng không trong nước, Thiên! – Hạo Bối nói với một khuôn mặt không thể nghiêm túc hơn
- Chú đùa anh à? Chiến tranh ở đâu thế? - Thiên nửa đùa nửa thật cười cười hỏi
Anh dường như còn chưa nghe thủng những gì Hạo Bối nói. Đánh sập hệ thống hàng không? Hắn điên thật rồi. Hắn nói dễ như cắt cái móng chân ấy!
Anh Thiên dù gì cũng chỉ là người có tiếng tăm trong xã hội ngầm, chưa phải bá chủ thế giới, nói là không thể làm thì cũng không hẳn nhưng đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Hàng không bị đánh sập, không khác nào cô lập một đất nước, hệ lụy kéo theo là không tưởng chưa nói mức thiệt hại về tiền của.
Với lại, tìm một hacker làm việc này cũng không phải dễ, đâu phải nay nói là mai làm được, ít nhất cũng phải một tháng rồi xây dựng lại hệ thống cũng mất vài tháng nữa. Anh nghĩ, thằng em anh không khéo dầm mưa nên ấm đầu rồi. Anh đây lăn lộn từ thủa 15 còn chưa có ý nghĩ táo bạo thế.
Việc này, ít nhiều sẽ kéo các cục phòng chống này nọ, cục an ninh mạnh, cục cảnh sát, rồi bộ quốc phòng, vân vân mây mây, tóm lại là rắc rối.
Cũng rất có thể sẽ đắc tội với một số bang phái lớn đang hợp tác với lãnh thổ Việt Nam. Nguy hiểm vô cùng.
- Em nghiêm túc…. – Hắn nói, mắt vẫn nhìn đăm đăm, chẳng có gì là vẻ đùa cợt.
Hắn biết đây là một việc bất khả thi, nhưng con tim không cho phép hắn ngừng hy vọng.
Anh Thiên im lặng một lúc như ra vẻ suy nghĩ. Thiên đứng lên, đi lại phía cửa sổ nhìn ra ngoài, gương mặt nhìn xa xăm, đôi mắt đăm đăm không chớp, mang dáng vẻ của một cuộc thương lượng thật sự hơn là giúp đỡ.
Hắn thấy vậy càng thêm sốt ruột, tim cứ binh bịch đợi câu trả lời. Tuyệt nhiên không hề có một chút cảm xúc nào trên gương mặt đẹp kia. Hắn hiểu được một phần tâm trạng của những kẻ đi thương lượng với Vương Hạo Thiên trọng giới hắc đạo rồi đấy. Thật đáng sợ, cảm tưởng như không vừa ý, anh ấy sẽ quay lại rút súng và bùm…
- Anh ra giá đi! – Hắn đành mạnh miệng
Anh Thiên quay lại nhìn hắn, tên này cũng rất có khí chất đấy, không ăn không ăn hỏng của ai, có nợ trả nợ, có ơn báo ơn.
Có tố chất!
Được!
Anh nhìn hắn cười đều, chú muốn một cái giá thì anh đây cũng không ngại cho chú một cái giá phù hợp.
- Được, cái giá của việc đánh sập hãng hàng không Việt Nam… là một cái hôn vào má! – Anh nói rồi nháy mắt bước nhanh ra khỏi cửa không đợi cho thằng em từ chối
Cánh cửa đóng lại một lúc nhưng gương mặt Hạo Bối vẫn chưa hết biến sắc, như một con tắc kè hoa, chuyển hết từ đỏ rồi tím rồi đen.
Thật không thể tin được.
Nếu biết thế này, đã chẳng nói đến cái giá!
Nhục!
Nhưng vì Gia Lạc, hắn sẽ cố gắng chịu thiệt vậy. Thật đúng là, chẳng cái dại nào bằng cái dại nào mà cũng chẳng cái ngu nào bằng cái ngu đòi ra giá từ Hạo Thiên.
Nhất định, đây là một vố cho hắn ăn năn tới già.
Nhưng hắn bây giờ lại thấy nhẹ nhõm hẳn, anh Thiên đã đồng ý, nhất định không để hắn thất vọng. Hắn tin anh. Vì đó là anh trai hắn.
Sau một hồi ngồi ngơ ngác đến ngờ nghệch, hắn bước chân xuống giường và định sang phòng anh trai thương lượng lại.
Khi hắn đi qua cầu thang thì thấy anh hai đang chống tay đè em gái kia lên tường ở góc bếp. Hắn thấy thú vị nên ngồi xem xét tình hình, cũng thú vị.
Anh Thiên nắp chặt cái cổ tay bé nhỏ kia kéo lên trên đầu rất mạnh, cô ấy mặt nhăn nhó như sắp khóc, hắn nghe thoang thoảng tiếng anh Thiên nạt
- Cô làm hỏng xe của tôi, nôn vào người tôi, lại còn làm mất mặt tôi trước đối tác lớn giờ lại dám lên giọng thương lượng sao, cô tin tôi vứt cô xuống hầm cá mập không?
Hắn ngồi trên mà cười không dám cười, nhìn mặt cô ta bị anh Thiên dọa cho biến sắc, cá mập với hầm cá mập ở đâu chứ, con gái đúng là dạng hoang tưởng nhất mà, đây là Việt Nam, không phải Dubai.
Dọa gì cũng tin…
Anh thiên dần dí sát mặt vào cô gái và nói
- Cô chỉ cần ở lại làm người hầu cho tôi một thời gian, tôi sẽ bảo toàn mạng cho cô! – Anh thiên nói rồi cười một nụ cười không mấy trong sáng
- Tôi cần cái loại anh giữ mạng sống cho chắc! Tôi mà về được nhà, thề sẽ cho anh sống dở chết dở! – Cô ấy nói rồi dẫm mạnh vào chân anh Thiên
Hạo Bối ngồi bên trên mà vẫn không tin vào những gì tai nghe mắt thấy, cô gái này… tuyệt đấy.
Rất khí phách….
Anh Thiên bị giẫm vô chân nhảy dựng lên, mắt trợn trừng, mặt mũi nhăn nhó
- Cô… Cô… được lắm… Tôi nhất định sẽ… - anh nói, tay giơ ngon trỏ lên trước mặt cô gái
Cô ấy nhanh mồm cắn vào cái ngón tay dễ thương của anh Thiên một cái mà làm cho Hạo Bối chỉ ngồi nhìn thôi cũng sởn hết cả da gà lên vì tưởng đứt rời cả ngón tay.
- Á…Á…..Á…… Cô cầm tinh chó điên à? – Anh Thiên lại được một phen nhảy dựng lên
Hắn trông mà cười nắc nẻ, không thể ngậm được nữa đành phọt ra một tràng sằng sặc. Cô ta vẫn đứng khoanh tay, gương mặt vô cùng đắc ý cười khểnh. Anh Thiên đã nhìn thấy hắn ngồi cười, vừa tức vừa ngượng gào lên
- Chú thấy vui lắm à? Không anh em gì nữa. Dẹp…. Dẹp….! – Anh nhảy cóc ra ghế salong ngồi.
Hắn lò dò đi xuống, miệng vẫn chưa ngậm được lại, hắn thấy thế cũng vui, tại chưa bao giờ Hạo Thiên lại có mấy trạng thái như thế. Chắc cô ta là người lạ đầu tiên mà anh Thiên thoái mái cảm xúc vậy. Bình thương mà hai anh em đang trêu đùa nhau, có mặt người khác xuất hiện là ngay lập tức, khuôn mặt lạnh như băng, khiến người ta như đứng ở Bắc cực.
Cô gái này, cũng có thể nói là đặc biệt!
Hắn đi xuống, gãi đầu gãi tai như ăn năn lắm, ngồi xuống cạnh anh, hắn thấy cô gái cũng bê đĩa hoa quả gọt sẵn để trên bàn, có vẻ cô ta bị ép làm osin rồi.
Thủ đoạn này, hắn thấy quen quen.
- Anh, chúng ta thương lượng lại được không? – hắn khẽ khàng vừa nói vừa xiên miếng táo đưa tận tay cho Hạo Thiên
- Chú muốn thương lượng gì? – anh cầm miếng táo
Đôi môi quyến rũ cắn nhẹ miếng táo, đôi mắt nhìn lơ đễnh, cô gái nhìn thấy cũng thoáng giật mình, chắc cô không tin, người này, vài phút trước đã bị cô giẫm chân và cắn ngón tay. Khuôn mặt, như tỏa sát khí. Đúng với dáng dấp của người có tiếng nói trong thế giới ngầm.
- Về việc ấy… ấy… cái giá ý. – hắn hơi ngại khi nói trước mặt người con gái kia
Cô gái kia có vẻ biết điều nên vội đứng lên vào trong bếp, để hai anh em bên ngoài cho thoái mái.
- Vậy thì anh không có gì để thương lượng thêm! – Thiên nói rồi đứng lên
- Cho một cái giá khác được không anh? – hắn ta kéo áo lại, ánh mắt năn nỉ tột cùng
Anh Thiên nhướn cặp lông mày, ngồi lại vị trí, hắn thấy vậy cười thầm
- Vậy thì hôn má Gia Lạc vậy? – Anh cười ranh mãnh
- ….Không còn giá khác sao? – hắn ta hốt hoảng, lưỡng lự
- Chú kém thế, mỗi một nụ hôm má cũng không dám. Thật mất mặt! không đồng ý thì coi như giữa chúng ta chưa hề có thỏa thuận gì! – anh nói rồi hếch mông đi
- Được….- hắn nói nhỏ
Có thể thấy được, anh Thiên quay đi để lại một cái nhoẻn miệng thích chí sau lưng, anh thầm nghĩ cũng chỉ là anh muốn giúp chú thôi, chú nhát quá mà! Chứ chú nghĩ anh thèm lắm một cái hôn của chú ư? Phụ nữ anh không thiếu nói gì đến một thằng đực rựa như chú. Anh chỉ dương Đông khích Tây vậy thôi. Chú vẫn non và xanh lắm.
Hắn vẫn ngồi đần mặt ở salong dần dần nhận ra mình mắc bẫy anh trai. Tức muốn nổi điên mà không thể làm gì được. Giờ chỉ còn nước ngồi trông anh trai đánh sập hãng hàng không, Gia Lạc phải ở lại rồi mọi chuyện tính sau.
Bỗng dưng hắn bật dậy, khuôn mặt như vừa có ý nghĩ làm gì đó. Hắn chạy vào gara lấy ra chiếc moto để bám cả bụi của mình rồi lao đi vun vút trong trời khuya.
Anh Thiên sau đó, ngồi nói chuyện điện thoại khá lâu với ai đó, nghe có vẻ cũng là một người có tiếng trong giới quân sự
- Cậu nói tôi phải làm như nào? – anh cười
“ -Thiên vẫn cáo như ngày nào?” – người bên kia nói
- Quá khen… nhưng chắc không Kỳ Hưng? – Thiên hỏi có vẻ nghiêm túc.
“ - Chắc chứ! Hiện tôi vẫn đang quản lý trường đó mà..” – Người bên kia cười
- Được… vậy khi nào có dịp mời cậu vài ly! – Thiên nói
“- Được… khi nào tôi về nhất định thăm cậu.” – Kỳ Hưng nói, hơi cười nhẹ
Chắc nhiều người cũng thắc mắc Kỳ Hưng là ai mà Hạo Thiên xởi lởi thế, nhưng anh ta cũng chẳng phải nhân vật chính gì nên chỉ giới thiệu một chút thôi. Năm 15 tuổi, cùng ở băng Điền Đô với Thiên, một băng đảng khét tiếng. Hai người vào sinh ra tử, sống chết với nhau để giành vị trí ông chủ nhưng vì đỡ cho Thiên một phát đạn mà Kỳ Hưng đã không thể trở thành người đứng đầu thế giới ngầm. Đến năm 20 tuổi thì Kỳ Hưng luyện thành sát thủ cấp cao, được bố làm ở trụ sở FBI Mỹ cho gia nhập làm điệp viên ở Việt Nam và sau đó cũng không biết sao anh ta có thể lên làm đại giáo quan Pháo Binh ở Đại học Tân Lập ở cái tuổi 25. Mọi chuyện trong Tân Lập, anh ta hiểu rất rõ.
Anh ta bảo chuyện của Gia Lạc, sẽ để mắt đến, vẫn còn cơ hội.
Hạo Thiên mỉm cười, vậy là không nhất thiết phải tốn một khoản tiền thuê hacker nữa rồi.
Thiên ngồi trên chiếc ghế xoay tiến lại gần tấm cửa kính trong suốt không bám một hạt bụi, nhìn người con gái đang tưới nước cho hoa bên dưới, bất giác mỉm cười ngây ngốc.
Chưa bao giờ anh thấy tâm trạng tốt như hôm nay, chẳng có nhẽ nào, hành hạ người con gái kia khiến anh sáng khoái, anh cười rồi tự chửi mình càng ngày càng biến chất.
Cô gái bé nhỏ vẫn chăm chút tưới cây, rồi còn nói thì thầm với cây cối nữa, thật là khiến ngời ta phải bật cười. Dáng vẻ không khác một con nhóc cấp 3 nhưng thực chất nàng ta 22 tuổi rồi và gia cảnh sau đó vô cùng hấp dẫn.
Rốt cuộc, Thiên vẫn tự nhẩm với mình: “ Cô ta không cùng một thế giới với mình”.
Phải. Những chuyện xảy ra 4 năm trước, anh không bao giờ quên.