Mưu Kế Thứ aNữ

Chương 7: THỔ LỘ



Ta vội vàng kéo mọi người vào phủ, nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, mau vào trong đóng cửa lại.

Đây là nàng ta tự ngất, không ai chạm vào nàng ta, cẩn thận quay lại lại đổ tội cho chúng ta!"

Lão cha cặn bã xưa nay không coi trọng ta - nhị nữ nhi này, lần đầu tiên gào to tên đầy đủ của ta:

"Thẩm Vân Như!"

Ta không nói hai lời, đóng sầm cửa lại.

Cấm quân của Nam Cung Lăng canh giữ bên ngoài, lão cha cặn bã và ba người kia có khóc c.h.ế.t cũng không vào được.

Người vây xem ngày càng đông, bọn họ cũng cảm thấy mất mặt, chỉ đành khiêng Thẩm Vận Chi, lủi thủi bỏ chạy.

Nam Cung Lăng thắp hương cho Đoan Dương Quận chúa, đứng nói chuyện với tỷ tỷ ở dưới mái hiên.

Ta và Hải Đường nắm tay nhau, đứng sau hóng hớt CP.

Hải Đường: "Thái tử điện hạ thật anh minh thần võ, thật xứng đôi vừa lứa với tiểu thư."

Ta: "Đúng vậy đúng vậy."

Hải Đường: "Tiểu thư số khổ, may mà có Thái tử điện hạ ở bên, nếu không ngoại thất và đứa con hoang kia không chừng đã vào cửa rồi!"

Ta: "Ai nói không phải chứ?"

Hải Đường nghe thấy lời của ta, kỳ quái quay đầu nhìn ta, còn mang theo chút ghét bỏ.

"Nhị tiểu thư, người có thể tự mình nói được hai câu không?"

Ta: "Hai người họ khi nào thì thành thân? Thôi cứ động phòng luôn đi!

Ta muốn xem, sinh con! Sinh con!"

Hải Đường sợ hãi bịt miệng ta lại.

"Nhị tiểu thư, người vẫn nên ít nói thôi.

Quận chúa còn đang trong thời gian chịu tang mà!"

Lời này của Hải Đường, quả thực đã nhắc nhở ta.



Kiếp trước, tỷ tỷ chính là vì phải chịu tang Đoan Dương Quận chúa ba năm, mới để cho đôi mẹ con kia có cơ hội.

Lần này ta phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự của hai người, tránh đêm dài lắm mộng.

Nghĩ vậy, ta vội vàng chạy về phía tỷ tỷ và Nam Cung Lăng.

Tỷ tỷ có chút kinh ngạc nhìn ta: "Như Nhi, chạy vội như vậy làm gì, xảy ra chuyện gì sao?"

Ta quỳ xuống trước mặt Nam Cung Lăng: "Thái tử điện hạ, cầu xin người sớm cưới tỷ tỷ ta đi!"

Tỷ tỷ sững người: "Muội nói gì vậy, mẫu thân còn đang trong thời gian chịu tang..."

Ta giải thích: "Như Nhi biết, theo lý mà nói, đích mẫu qua đời tỷ tỷ phải chịu tang đích mẫu ba năm.

Nhưng chẳng phải cũng có quy củ trong vòng trăm ngày chịu tang, có thể tự do kết hôn sao?

Thái tử điện hạ đã hai mươi tuổi rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ nỡ lòng để người đợi ba năm?

Như Nhi còn nhỏ, thay đích mẫu chịu tang ba năm cũng mới mười bảy tuổi.

Tỷ tỷ gả đi đi, để Như Nhi thay tỷ chịu tang!"

Lời nói của ta, khiến tỷ tỷ đỏ mặt, cũng đỏ cả hốc mắt.

Nam Cung Lăng tán thành nhìn ta.

"Tuyết Nhi, cô thấy muội muội nàng nói có lý, cô sẽ lập tức hồi cung, nói chuyện hôn sự của chúng ta với phụ hoàng, nàng chờ cô!"

Tỷ tỷ có chút do dự: "Nhưng mà..."

Ta nhanh chóng ghé vào tai nàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Sản nghiệp trong phủ này đều là của hồi môn của đích mẫu, tỷ nếu xuất giá, là phải mang theo toàn bộ của hồi môn đi đấy.

Đến lúc đó, cho dù cha có cứng rắn đón đôi mẹ con kia vào phủ, cũng chẳng vớt vát được gì!

Tỷ mau gả đi đi!"

Tỷ tỷ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng cũng không nói gì.

Nam Cung Lăng ở lại một lúc rồi cáo từ, lúc đi để lại cho tỷ tỷ mười hộ vệ.



Những hộ vệ đó như thần giữ cửa đứng canh bên ngoài phủ Trung Dũng Bá, ngay cả một con ruồi cũng không dám bay vào phủ.

Ta vừa nghĩ, quay về nói tin tốt này cho Lâm di nương, liền bị tỷ tỷ gọi vào phòng.

Ta có chút bất an bước vào phòng, liền thấy tỷ tỷ mặt không cảm xúc ngồi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Ta không hiểu sao trong lòng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống.

"Tỷ tỷ, gọi Như Nhi đến có chuyện gì?

Có phải Như Nhi làm sai gì không?"

Tỷ tỷ nhìn ta chằm chằm hồi lâu, rồi bật khóc.

Ôm lấy mặt ta, đau lòng nói: "Như Nhi, là muội... trở về rồi sao?"

Ta ngẩn người, không hiểu ý của tỷ tỷ.

Nàng hạ giọng, nói bên tai ta: "Có phải muội cũng... c.h.ế.t đi sống lại rồi không?"

Ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tỷ tỷ:

Chương 15

"Tỷ tỷ, tỷ..."

Trưởng tỷ ôm đầu ta, nói: "Muội không cần nói, tỷ tỷ đều biết, bởi vì tỷ tỷ cũng giống như muội.

Muội có biết, tỷ tỷ nhìn thấy muội bị người ta từ trong nước vớt lên, trong lòng đau đớn đến nhường nào không?

Còn cả di nương nữa, người tốt như vậy, thế mà lại...

Là tỷ tỷ vô dụng, không bảo vệ được các muội!"

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trưởng tỷ cho rằng ta cũng trọng sinh?

Thật là trùng hợp!

Ta lập tức nói: "Tỷ tỷ, Như Nhi đều nhìn thấy.

Như Nhi tận mắt nhìn thấy các người từng người một đều c.h.ế.t thảm dưới tay An Vương và mẹ con Thẩm Vận Chi! Như Nhi hận lắm, cho nên Như Nhi đã quay trở lại!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv