Lời nói của tỷ tỷ, khiến lão cha cặn bã và Giang Ấu Vi đều sững sờ.
"Ai nói ta muốn nạp Vi nương làm thiếp?"
Tỷ tỷ một câu phản bác lại: "Chẳng lẽ, cha còn muốn lập ả ta làm chính thất???
Vậy con gái thà c.h.ế.t trước cửa phủ này còn hơn!
Phủ Trung Dũng Bá chúng ta dù sao cũng là gia đình quyền quý, nếu cha cưới một ca nữ tiện tịch làm chính thất, truyền ra ngoài, ta và muội muội còn mặt mũi nào mà sống trên đời này?"
Ta vội vàng lau nước mắt khóc lóc:
"Quá mất mặt, nếu người ta biết, người ta sẽ nói gì về phủ Trung Dũng Bá chúng ta, tỷ tỷ, ta không muốn sống nữa!
Chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây, để bảo toàn danh tiết!
An Vương điện hạ, người giúp đôi mẹ con này bức tử tỷ muội chúng ta, xem người ăn nói thế nào với Bệ hạ!"
Tục ngữ nói, kẻ hung dữ sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ liều mạng.
Giang Vận Chi là một mình đ.â.m đầu, chúng ta là hai người đ.â.m đầu.
Tỷ tỷ là đích nữ phủ Trung Dũng Bá, cháu gái họ của đương kim Thánh thượng.
Nam Cung Tuân chỉ là một hoàng tử thứ xuất, chuyện lớn như vậy, chỉ cần hắn có não, cũng không dám gây ra.
Nhưng điều ta không ngờ tới là, Nam Cung Tuân thật sự không có não.
Nghe thấy lời của chúng ta, còn lên tiếng khiêu khích:
"Tìm c.h.ế.t tìm sống để dọa bản vương? Được! Các ngươi cứ thử đ.â.m đầu xem!
Bản vương không tin các ngươi thật sự dám đâm..."
Lời hắn còn chưa dứt, một đội nhân mã vội vàng chạy về phía bên này, bao vây bên ngoài phủ Trung Dũng Bá.
Thái tử Nam Cung Lăng mặc áo giáp bạc, sau lưng khoác áo choàng đỏ như máu, từ trên tuấn mã nhảy xuống, chạy đến trước mặt tỷ tỷ, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?"
Ồ! Nam chính cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
CP ta ship là thật!
Hải Đường quả nhiên là đại nha hoàn của tỷ tỷ, kiếp trước nàng ấy vì bảo vệ tỷ tỷ, đã bị Nam Cung Tuân b.ắ.n tên thành cái sàng.
Lúc này liền chạy ra, tố cáo tội ác của Nam Cung Tuân:
"Thái tử điện hạ, người đến rồi.
An Vương điện hạ thật độc ác, Quận chúa nhà chúng ta vừa mới qua đời, hắn liền giúp đỡ ngoại thất và con gái riêng này, muốn bức tử tiểu thư và nhị tiểu thư nhà chúng ta!"
Ta cũng vừa khóc vừa tố cáo: "Thái tử điện hạ! An Vương điện hạ vậy mà nói tỷ tỷ ta bá đạo độc ác! Còn nói tỷ ấy không xứng làm Thái tử phi của người.
Tỷ tỷ ta nổi tiếng ôn nhu hiền thục, rõ ràng là bị bọn họ bức thành ra nông nỗi này!"
Nam Cung Lăng quả nhiên rất tức giận, trừng mắt nhìn Nam Cung Tuân: "Từ khi nào, Thái tử phi của cô là ai, lại đến lượt lục hoàng đệ ngươi làm chủ rồi?"
Nam Cung Lăng là đích tử của Hoàng hậu, là vị vua tương lai.
Hơn nữa hắn không chỉ là Thái tử, còn có chiến công và binh quyền.
Nam Cung Tuân chỉ là một hoàng tử, vừa mở miệng đã là quân thần khác biệt rồi.
Kiếp trước, nếu không phải Nam Cung Tuân và Thẩm Vận Chi lấy tính mạng của tỷ tỷ ra uy hiếp, nam chính căn bản sẽ không thua!
Nam Cung Tuân tên tiểu nhân này, cút xéo!!!
Quả nhiên, Nam Cung Lăng vừa nói xong, Nam Cung Tuân lập tức không dám kiêu ngạo nữa:
"Thái tử điện hạ bớt giận, thần đệ không dám!"
Ta nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, vừa sụt sịt vừa khóc lóc tố cáo:
"An Vương điện hạ nói mình không dám, tiểu nữ thấy An Vương điện hạ dám lắm đấy chứ!
Vì con gái của một ca nữ tiện tịch, mà muốn bức tử tỷ muội chúng ta.
Thái tử điện hạ, người phải làm chủ cho ta và tỷ tỷ!"
Nam Cung Lăng và tỷ tỷ thanh mai trúc mã, tỷ tỷ lại yêu thương ta, nên Nam Cung Lăng luôn coi ta như em gái ruột.
Thấy ta khóc đến mức đáng thương như vậy, lập tức nổi trận lôi đình:
"Lục đệ, ngươi ỷ vào thân phận hoàng tử của mình, vậy mà dám uy h.i.ế.p hoàng thân quốc thích?
Đoan Dương Quận chúa là đường muội của phụ hoàng, xét về thân phận, Tuyết Nhi và Như Nhi đều phải gọi ngươi một tiếng biểu ca!"
Nam Cung Tuân bị mắng đến m.á.u chó đầy đầu, có chút không phục:
"Vậy... Thẩm cô nương cũng là con gái của Trung Dũng Bá, nàng ấy cũng là biểu muội của ta..."
Nam Cung Lăng suýt nữa bị hắn làm cho tức chết.
"Con gái của ngoại thất, không danh không phận, cũng xứng so sánh với Tuyết Nhi sao?
Ta thấy ngươi bị nữ nhân này làm cho hồ đồ rồi, ngay cả đích thứ, tôn ti trật tự cũng không phân biệt được nữa!"
Thấy Nam Cung Tuân còn muốn mở miệng, liền trực tiếp quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau về phủ, đóng cửa tự kiểm điểm?"
"Chuyện hôm nay, cô sẽ tâu lên phụ hoàng!"
Nam Cung Tuân phẫn nộ, trừng mắt nhìn ta một cái, lại nhìn Thẩm Vận Chi, luyến tiếc rời đi.
Thẩm Vận Chi thấy Nam Cung Tuân đi rồi, không còn ai chống lưng cho mình nữa, quá kích động nên ngất xỉu.
Giang Ấu Vi và lão cha cặn bã ôm nàng ta khóc lóc om sòm, cứ như nàng ta đã c.h.ế.t vậy.