"Thôi thôi thôi, đừng nói nữa, cuộc sống hiện tại an lành quá rồi còn gì?"
Thiên Ngọc Tử cười giảng hòa: "Đúng vậy, yên bình lắm, đừng quan tâm mấy chuyện khác làm gì. Đi thôi, lâu rồi chúng ta không uống rượu với nhau!"
"Đi thôi!"
Hai vị lãnh đạo quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm Sơn cùng nhau rời đi.
Trong khi những Hộ Kiếm Sử và trưởng lão khác thì ở lại trong lo sợ.
Họ không dám đi một cách thoải mái như vậy.
Tuy đúng là có thể giết người trong cuộc giao đấu này, nhưng bọn oắt con kia mà nổi máu liều mạng, giết sạch đệ tử hậu bối thì Thiên Kiếm Sơn xong đời.
Tỷ thí chính thức bắt đầu. Hàng trăm võ giả cảnh giới Niết Bàn và cảnh giới Tam Chuyển đi vào trong rừng.
Mục tiêu mà các Thiên Kiếm Tử hướng đến trong thi đấu lần này là tư cách đại diện Thiên Kiếm Sơn xuất chiến.
Mục tiêu của các đệ tử hạt nhân thì là lá cờ. Tông môn đã ra lệnh đệ tử hạt nhân nào giành được cờ sẽ được nhận một viên đan dược cửu phẩm.
Gào ...
Gầm ...
Đám đệ tử vừa đi vào cánh rừng thì nghe thấy tiếng rít gào vang lên khắp nơi.
Đây không phải lần đầu tiên vào rừng nên bọn đệ tử Thiên Kiếm Sơn đã quen thuộc từng đường đi nước bước trong này.
Nhưng Mục Vỹ lại không. Mấy tiếng sột soạt truyền đến, hàng trăm người lao vào rừng Thiên Kiếm rồi tản ra, mỗi người đi một hướng.
Cứ như thể ai cũng chắc chắn lá cờ được cắm ở đâu vậy.
Nhất thời chỉ con lại Muc Vỹ đứng lẻ loi tại chỗ. Gio thoi la bay tan loạn trước mắt, chưa gì nơi đây đã không còn một bóng người.
"Sao bọn này sốt ruột thế? Kéo bè kết phái không được hay sao mà phải hành động một mình vậy trời!"
Mục Vỹ khoát tay, chậm rãi đi theo một hướng.
Tuy hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi đều cách nhau một trăm mét, ai mà thấy cũng sẽ thán phục.
Sau khi trở về từ núi Huyền Không, Chu Tử Kiện luôn nhốt mình trong rừng Thiên Kiếm.
Nơi này trở thành địa điểm quen thuộc nhất của y.
Vậy nên y chẳng lạ lẫm gì nơi đây, thậm chí còn thuộc nằm lòng nơi sinh sống của các thánh thú hùng mạnh nữa là đẳng khác.
Do đó Chu Tử Kiện tự tin chọn một hướng rồi nhanh chóng lên đường.
Nhưng không lâu sau đó, y cảm giác được hình như đằng sau có một bóng người đi theo mình không nhanh không chậm, bám dai như đỉa.
Y đi nhanh thì người nọ đi nhanh, đi chậm thì hắn cũng đi chậm.
Đó là tân Thiên Kiếm Tử - Vỹ Mộc!
'Ngươi đi theo ta làm gì?"
Cuối cùng, Chu Tử Kiện không nhịn nổi nữa, hỏi.
"Đâu có, chỉ là trùng hướng thôi mà!"
Mục Vỹ nhoẻn môi: "Vả lại ta cũng muốn xem thử ngươi giành được bao nhiêu lá cờ, tiện thể lấy cho mình luôn".
"Ngươi?"
"Đúng! Ta biết kiếm khoái của ngươi lợi hại rồi, nhưng có kiếm của ngươi có nhanh tới đâu vẫn không bằng ta. Vậy nên ngươi phải cố gắng giành đấy, xong xuôi ta cướp của ngươi là được!"
Chu Tử Kiện vừa nghe loi noi đua cot của Muc Vỹ thì net mat trở nen am trầm.
Mục Vỹ làm vậy rõ ràng là đang gây hấn với y!
"Vậy thì chúng ta đấu một trận đi".
"Được thôi!", Mục Vỹ nhếch mép, lấy một thanh trường kiếm cấp bậc phàm khí ra rồi đáp: "Đọ kiếm thuật đi. Cảnh giới của ta và ngươi ngang nhau, nếu kiếm thuật của ngươi không bằng ta thì ngươi thua!"
"Được!"
Lòng kiêu hãnh và sự cảnh giác được mài giũa bao năm qua nói cho Chu Tử Kiện biết rằng Mục Vỹ đang đứng đối diện không đơn giản chút nào, thế nên y không dám lơ là!
Keng một tiếng, một thanh pham khí trông cực kỳ bình thường hiện ra trong tay Chu Tử Kiện.
Hai người không nói chuyện nữa, lao vào chạm trán trong nháy mắt.
Keng!
Tiếng kiếm ma sát nhau truyền đến, hai bóng người vừa chạm kiếm đã tách ra với tốc độ nhanh như chớp.
"Soạt soạt", một vết cắt xuất hiện trên cánh tay mỗi người, chẳng qua đó chỉ là vết kiếm cắt trúng ống tay áo chứ không chém trúng lên tay.
Tuy nhiên, cẩn thận nhìn lại mới thấy vết rách trên tay áo Chu Tử Kiện bị kiếm của Mục Vỹ chém trúng lớn hơn vết rách trên tay áo hắn.
"Ta thua!"
Chu Tử Kiện thẳng thắn nói.
"Dứt khoát đấy!"
Hắn không nói linh tinh, Chu Tử Kiện thật sự thích hợp dùng song kiếm!
Đường kiếm của y vốn đã nhanh hơn kiếm khách bình thường, nhưng đó vẫn chưa đủ!
Nếu lúc nay Mục Vỹ sử dụng kiếm tâm, có lẽ Chu Tử Kiện đã bị đả thương trước khi kịp chạm phải vạt áo của hắn rồi. Đây chính là sự đáng sợ của kiếm tâm!
Nhưng trong lớp kiếm khách chưa lĩnh ngộ kiếm ý, Chu Tử Kiện có được tốc độ như vậy đã khiến Mục Vỹ thán phục lắm rồi.