Mục Thần

Chương 697: Bắt đầu tuyển chọn



"Cuộc thi chính thức bắt đầu! Ở các chỗ cắm cờ đều có á thánh thú mạnh mẽ, thậm chí có thánh thú canh phòng. Ta tiết lộ cho mọi người biết, trong một trăm lá cờ này có một lá màu vàng".

Thiên Ngọc Tử cao giọng nói: "Ai giành được lá cờ màu vàng đó sẽ trở thành một trong ba người đại diện cho Thiên Kiếm Sơn ta tham gia giải Thiên Tuyển Sơn"

"Nhưng mọi người cần phải chú ý một điều là có thánh thú bảo vệ lá cờ này, hon nữa con la thanh thu cap mot su tử Luc Diem Thạch".

Trời ơi!

Nghe thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Thánh thú cấp một là mạnh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất đó.

Sau cảnh giới Tam Chuyển là đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, võ giả ở cảnh giới này đã ngưng kết Kim Đan và được gọi là cường giả Kim Đan.

Một khi trở thành cường cảnh giới Kim Đan ở tiểu thế giới Tam Thiên có nghĩa là đại diện cho mười tầng cảnh giới Vũ Tiên, những võ giả này đến thế lực nào cũng đều được chào đón.

Cừu Xích Viem trong nhom Thien Kiem Tử là một ví dụ!

Vì thế lần khảo hạch này, điều họ phải đối mặt không chỉ là các á thánh thú luôn xuất hiện bất ngờ, hay sự truy sát của thánh thú, mà còn cả ám sát của các huynh đệ đồng môn.

Dù ngày thường trông mọi người có vẻ rất hoà thuận, nhưng ai biết được kẻ đâm sau lưng mình có phải là huynh đệ tốt mà mình tin tưởng nhất hay không.

Vì thế lần này, chỉ có kẻ ngốc mới lựa chọn kết đồng minh.

Quy định lần này nói rõ ràng rằng mọi người phải dựa vào sức mình, cố được đến đâu thì cố.

"Cừu Xích Viêm, đây chính là lần đầu tiên Chu Tử Kiện ra tay sau khi từ núi Huyền Không về, cẩn thận không vị trí đầu bảng của ngươi sẽ bị người ta cướp mất đấy!"

Kim Chính Vũ mặc trường sam màu vàng, cười nói: "Ta nghe nói dù y luyện kiếm bằng đôi tay lành lại sau khi bị gãy, nhưng kiếm pháp còn sắc bén hơn trước, kiếm khoái đó khiến ai cũng phải chùn bước!"

"Ha ha ... Chu su đe co thể vực day tinh thần chính là chuyện vui của Thiên Kiếm Sơn ta, đệ ấy mới chính là thiên tài số một của Thiên Kiếm Sơn, sự sa sút của đệ ấy cũng là sự sa sút của môn phái ta".

Cừu Xích Viêm mặc trường sam đỏ như lửa, mái tóc dài buộc gọn, khí chất ngời ngời, giọng điệu cũng không có vẻ kiêu căng của kiếm khách, mà chỉ có sự phong trần và khẳng khái.

Cái tên và con người của y hoàn toàn khác nhau.

Tên của y nghe rất bá đạo, nhưng con người lại nho nhã, thư sinh.

“Ngươi không muốn thỉnh giáo kiếm khoái của y à?"

Người lên tiếng là một thanh niên mặc hắc sam, cậu ta cầm một thanh trường kiếm, khí tức sinh mệnh toả ra nồng đậm, vừa nhìn đã biết là một người phi phàm.

"Lâm Thiếu Kiệt, ngày xưa ngươi luôn không phục y, giờ thì có thể chính thức đấu một trận rồi đấy!"

Kim Chính Vũ cười lớn nói.

“Y vẫn chưa phải đối thủ của ta!"

Lâm Thiếu Kiệt kiêu ngạo nói: "Ta đang nghĩ không biết Vỹ Mộc bỗng dưng xuất hiện đó có tư cách gì mà lại trở thành Thiên Kiếm Tử được, hắn là cảnh giới Chuyển Hồn à? Kể cả thế thì có gì đáng tự hào đâu!"

Cừu Xích Viêm cười nói: "Đừng nói thế, nếu sư đệ Vỹ Mộc đã được Xà tôn giả và chưởng môn tin tưởng thì chắc chắn là một thiên tài. Dù lần tranh cờ này, môn phái quy định không cần phải nương tay, nhưng mọi người hãy cẩn thận, đừng ra tay tàn nhẫn quá, dẫu sao cũng là đệ tử trong cùng một môn phái".

Lúc này, Mục Vỹ mặc áo bào đen và che mặt bằng khăn cùng màu, trông hắn rất phiêu dật và nghênh ngang.

Nhưng đoi mắt của han thì cứ dan chat vao Chu Tử Kiện!

Mục Vỹ rất muốn biết điểm khác lạ của thiên tài có truyền thuyết thú vị này.

Sau khi đôi tay bị bẻ gãy, y không hề dùng bất kỳ thiên tài địa bảo nào mà vẫn nối liền xương lại được, đúng là thần kỳ!

Người này thật sự khiến Mục Vỹ thấy kinh ngạc.

Bây giờ, Chu Tử Kiện chỉ là cảnh giới Chuyển Thể, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được khí tức cao ngạo từ y.

Loại khí tức ấy như có thể nhìn thấu sinh mệnh của thiên hạ, suy xét đến từng ý cảnh của võ đạo.

Kiểu người này rất đáng sợ!

Nhưng lại càng kích thích ý chí chiến đấu trong sâu thẳm của Mục Vỹ hơn.

Càng là kiểu người như vậy thì hắn lại càng thích.

Hơn nữa bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm Tịch Diệt, nếu các Thiên Kiếm Tử có thực lực thấp và chỉ tỉ thí kiếm tâm thì hầu như không phải đối thủ của hắn

Vì thế Mục Vỹ chẳng coi các đối thủ này ra gì.

“Cuộc thi bắt đầu, ba đệ tử giành được nhiều cờ nhất sẽ là người được chọn, nếu ai có thể lấy được lá co vàng thì se thay mặt cho Thiên Kiếm Sơn ta ra trận luôn".

Lời nói của Ngọc Thiên Tử tiếp tục cổ vũ các đệ tử tại đây, khiến họ trào dâng nhiệt huyết.

"Giết!"

Hàng trăm đệ tử hạt nhân và Thiên Kiếm Tử xông vào trong rừng Thiên Kiếm, trận chém giết thật sự của bầy sói đã bắt đầu.

"Sau trận này, chắc mâu thuẫn trong môn phái sẽ tăng thêm nhiều".

"Thế cũng tốt chứ sao?"

Thiên Ngọc Tử cười lớn nói: "Từ lâu ta đã bảo ông làm chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn đi rồi".

"Thôi!", Xà Tôn từ chối nói: "Làm thầy luyện đan tự do, thoai mái hơn nhiều!"

Thiên Ngọc Tử tỏ vẻ buồn bã rồi nói: "Thật ra ta biết ông thế này là vì chuyện của Tuyết Yên Vũ ngày xưa ... "

Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Xà Tôn ngắt lời.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv