Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Chu Tử Kiện gật gù như có điều suy nghĩ.
Y chậm rãi giơ tay nhìn trường kiếm.
Y nhìn thấy một đường nét thật dài trên cổ tay nắm kiếm của mình. Dấu vết đó rất nhạt nhưng vẫn thấy rõ.
Chu Tử Kiện sửng sốt.
Thì ra kiếm của Mục Vỹ đã có thể chém bay kiếm của y trước khi hai người đụng độ nhau rồi!
Người này mạnh quá!
Nhưng sao lại có mặt trên Thiên Kiếm Sơn chứ?
"Vỹ Mộc ... Vỹ Mộc ... "
Chu Tử Kiện thì thầm tên của Mục Vỹ rồi quay lưng đi.
Tranh đoạt lá cờ mới là việc quan trọng nhất lúc này.
Y muốn vực dậy sau bao nhiêu năm sống trong thầm lặng.
Chủ yếu là y muốn cho người của bảy tông môn lớn thấy rằng con của chưởng môn Thiên Kiếm Sơn không phải thẳng vô dụng.
Càng không phải kẻ trộm mà người ở núi Huyền Không rêu rao!
"Giết!"
Một lá cờ to lớn được cắm ở ngay đằng trước, Chu Tử Kiện vung tay, xông tới chỗ của bầy á thánh thú.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đứng quan sát trên một cây đại thụ.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Thấy y lấy thêm một thanh kiếm ra bắt đầu tập dùng kiếm bằng tay trái, hắn vui mừng gật đầu.
Mục Vỹ không hề định đưa võ kỹ cho Chu Tử Kiện như với Chu béo. Lòng kiên định của y mới là thứ hắn cần. Còn kiếm kỹ thì thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn này đâu có thiếu gì.
Mục Vỹ chỉ muốn Chu Tử Kiện thể hiện thiên phú của mình một cách toàn vẹn nhất!
"Thời gian không còn nhiều, chắc có lẽ nhiều người sẽ xông đến chỗ con sư tử Lục Diễm Thạch. Nơi đó sẽ đông vui lắm đây, qua đó xem sao!"
Suốt quá trình đi theo Chu Tử Kiện, thấy y một mình chiếm ba mươi ba lá cờ, Mục Vỹ hài lòng vươn vai rồi chạy sang chỗ khác.
"Bạch Đồ Gian, khôn hồn giao cờ của cô ra đây. Nếu muốn đan dược cửu phẩm thì sau nay tro thanh Thien Kiem Tử rồi là có thôi!'
Nhưng trong lúc đi, Mục Vỹ chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc. Hắn dừng chân.
"Bạch Đồ Gian?"
Dù gì lúc đầu cũng ở tại ngọn núi của Bạch Đồ Gian, Chu béo cũng được cô ta quan tâm chú ý nên Mục Vỹ mới dừng chân xem xét tình hình.
Đưa mắt nhìn sang, hắn nhận ra dưới mấy tán cây đại thụ che cả bầu trời là một vài kẻ vây quanh Bạch Đồ Gian với ý đồ cướp lá cờ trong tay cô ta.
Mặc dù đệ tử hạt nhân không thể đặt trên cùng một bàn cân với Thiên Kiếm Tử nhưng nếu giành được cờ thì phần thưởng sẽ là một viên đan dược cửu phẩm.
Đệ tử hạt nhân đã đến cảnh giới Niết Bàn rất cần đan dược cửu phẩm!
"Kim Truyền Ngọc, Thạch Minh Vũ, đừng tưởng nhà họ Kim và nhà họ Thạch là gia tộc có quyền thế trên tiểu thế giới Tam Thiên thì các ngươi có quyền lộng hành. Nơi này là Thiên Kiếm Sơn!"
Bạch Đồ Gian nhìn hai người, lạnh lùng quát.
Hai kẻ này là Thiên Kiếm Tử đồng thời có cảnh giới Chuyển Thể, cô ta không thể sánh bằng.
"Bọn ta muốn lộng hành thì đã sao?"
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Kim Truyền Ngọc mặc trường sam màu xanh, bên hông đeo một chiếc ngọc bội. Hắn ta bông đùa: "Muốn làm gì là quyền của bọn ta, vả lại nghe quy tắc mới của tông môn chưa? Có thể ... giết người đấy!"
Thạch Minh Vũ đứng bên cạnh cười nắc nẻ: "Không sai, giết cô cũng đâu ai biết. Ma này Bạch Đồ Gian, cô đẹp lắm đay, có điều do ngày nao cung mac nam trang nên mất đi vài phần quyến rũ, nhưng vẫn hấp dẫn lắm!"
Gã ta dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian và nở nụ cười háo sắc.
"Các ngươi làm gì đấy!"
Đúng lúc này, một tiếng quát thình lình vang lên sau lưng cô ta.
"Lâm Giải Ngữ!"
Thấy người vừa đến, nét mặt Bạch Đồ Gian giãn ra, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Lâm Giải Ngữ thuoc hàng ngu Thiên Kiem Tử của Thiên Kiếm Sơn nhưng có quan hệ rất tốt với cô ta.
Có lẽ sự hiện diện của Lâm Giải Ngữ sẽ khiến Thạch Minh Vũ và Kim Truyền Ngọc bỏ cuộc.
"Bạch sư muội đừng sợ, hai kẻ gan to bằng trời này ... "
Lâm Giải Ngữ vừa nói vừa đến bên Bạch Đồ Gian.
Nhưng trong lúc nói, gã thình lình lấy ba cây ngân châm ra.
"Phập phập phập!", chúng đâm vào lưng Bạch Đồ Gian.
"Lâm Giải Ngữ, huynh ... "
Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
"Xin lỗi nhé Bạch sư muội. Thật ra ta thích muội bấy lâu nay rồi, nhưng muội lại ... chẳng nhận ra!"
Lâm Giải Ngữ chậm rai ngồi xổm xuống, lấy lá cờ thu nhỏ ra khỏi tay Bạch Đồ Gian rồi hướng mắt về phía bọn Thạch Minh Vũ: "Cảm ơn đã giúp đỡ, còn lại không cần hai vị nhúng tay nữa!"
Thạch Minh Vũ và Kim Truyền Ngọc cười tươi rói nhận cờ rồi đứng sang một bên.
"Đúng rồi, ta hèn hạ đấy, nhưng rồi cuối cùng muội vẫn rơi vào tay ta đấy thôi!"
Lâm Giải Ngữ cười to rồi đè lên người Bạch Đồ Gian.
"Má ơi, thời đại này vẫn còn chơi cái trò xưa lắc xưa lơ này hả? Trưởng thành lên chút đi huynh đài ơi!"
Ngay lúc gã sắp sửa giở trò đồi bại, một tiếng thở dài thình lình vang lên.