"Tiểu tử kia, rốt cuộc đây là đan dược gì vậy?", Xà Tôn đứng bật dậy hét toáng với Mục Vỹ: "Mẹ nó, đừng nói chứ nó có tác dụng thật này!"
"Đương nhiên ta không thể nói rồi, nhưng có thể bật mí với ông một điều là chỉ cần liên tục dùng viên đan dược này một tháng, tai hại do phương pháp song tu mang lại sẽ được loại bỏ hoàn toàn".
Mục Vỹ cười đáp: "Dù vậy nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ông là bản thân công pháp tu luyện của ông đã có vấn đề sẵn rồi. Khi tu luyện công pháp đó, nó sẽ không ngừng bào mòn cơ thể ông. Đan dược của ta có thể giúp ông hồi phục không giới hạn".
"Được rồi được rồi, ta biết rồi!"
Xà Tôn gắt gỏng nói: "Ngươi tưởng ta không biết chắc? Nhưng Hợp Hoan Bí Điển này vừa bắt đầu là không được bỏ giữa chừng, nếu không máu sẽ chảy ngược, thẳng nhỏ bên dưới sẽ nổ tung!"
"Ta không muốn bị nổ cái đó, biến thành thái giám đâu!"
"Hợp Hoan Bí Điển?"
Lời nói của Xà Tôn làm Mục Vỹ ngẩn người.
"Ông lấy được Hợp Hoan Bí Điển ở đâu thế?"
"Một cổ địa. Sao, ngươi cũng muốn kiếm một bản hả? Người ngươi bé tí, cẩn thận chưa kịp chạm vào cô nương nào đã banh xác đấy nhé!"
Nghe thấy lời nói của Xà Tôn, Mục Vỹ cười đau khổ: "Không phải vậy, ý là chỗ ta cũng có một bản Hợp Hoan Bí Điển, không biết có phải cùng một bộ với của ông không?"
Hắn vừa nói vừa nở nụ cười bí hiểm.
Xà Tôn nghe vậy bèn nghiêm chỉnh trở lại.
"Hợp Hoan Bí Điển?"
"Đúng rồi!"
Mục Vỹ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Còn vẻ mặt của Xà Tôn lại từ từ thay đổi.
Hợp Hoan Bí Điển y lấy được có công dụng rất lớn nhưng với điều kiện đó là bản hoàn thiện, còn bản của gã chỉ là một phần, có chỗ không được ghi chép kỹ càng nên thành ra mỗi lần tu luyện bao giờ cũng xuất hiện đủ thứ vấn đề.
Mà khi dùng cách nào đó để sửa chữa vấn đề đó thì lại nảy sinh ra vấn đề khác mới ác chứ.
Bởi vậy cơ thể y mới dần dần hỏng bét thế này.
"Nói đi, tên nhãi nhà ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, chỉ có ba thứ thôi. Thứ nhất, tinh huyết của thánh thú sói Ma Vân. Thứ hai, Cửu Diệp Linh Chi. Thứ ba, linh quả Huân Y!", Mục Vỹ cười nhẹ: "Ta cần nhất là ba thứ này. Nếu ông sưu tập về được, ta sẽ giao Hợp Hoan Bí Điển thực sự cho ông!"
"Đương nhiên bây giờ ta sẽ đưa ông một phần, phải tin nhau mới hợp tác được chứ!"
Mục Vỹ vừa dứt câu, mấy tờ giấy vàng hiện ra trong tay.
Nhận lấy mấy tờ giấy vàng, Xà Tôn sốt sắng đoán mò.
"Ha ha ... Đúng thật này, ngươi lấy cái này từ đâu thế?"
"Chuyện đó ông khỏi quan tâm. Ta đã thể hiện thành ý của mình rồi, còn ông?"
"Đừng vội vậy chứ!"
Xà Tôn cười xấu xa: "Ta phải điều tra về ngươi trước đã, chứ nếu bị ngươi gạt thì thanh toi nhan thien co của Thien Kiem Sơn mất".
"Sao cũng được!"
"Nhưng chut lòng thanh vẫn phải đáp lại ngươi rồi".
Xà Tôn cười nói: "Này. Đây là Thiên Kiếm Lệnh của Thiên Kiếm Sơn, lệnh bài này hiện thân cho chưởng môn, có cái này không ai trên Thiên Kiếm Sơn làm gì được ngươi. À, đi làm thủ tục tiến vào nội môn luôn đi, ta sẽ đánh tiếng cho ngươi. Sau này ngươi là chủ quản của Xà Tôn Phong này, muốn gì có nấy!"
"Nhưng ... Tiền đề để nhận được những lợi ích này là ngươi không lừa ta. Nếu như lừa ta, dù có chết ta cung không để ngươi bắt thop uy hiếp ta đâu".
"Uy hiếp ông làm gì, ăn no rửng mỡ hả? Chuẩn bị ba loại dược thảo cho ta nhanh lên, đang cần gấp".
"Chuyện nhỏ như con thỏ!"
Xà Tôn gật đầu đáp: "Nhưng có thể phải cần một thời gian. Ngươi đang bị thương đúng không, cho ngươi một viên đan dược này, ăn thử xem có đỡ hơn không".
"Được!"
Mục Vỹ không lo lắng y sẽ làm chuyện gì điên rồ để hãm hại mình, bởi chỉ cần đan dược đến tay có vấn đề là hắn nhận ra ngay tức khắc.
"Đa tạ nhé!"
Mục Vỹ mỉm cười nhận đan dược, trả lời: "Như vậy thì ta sẽ khôi phục chút thực lực để làm việc dễ dàng hơn".
Hắn vừa cười vừa rời khỏi đại điện.
Mục Vỹ bỏ Thiên Kiếm Lệnh vào trong túi rồi tìm một gian đại điện trên Xà Tôn Phong ngồi xếp bằng lại.
Hôm nay, cảnh giới của hắn đã nằm ở Linh Huyệt tầng thứ chín, tầng thứ mười. Hồ linh hồn bị thương nặng hơn so với cơ thể rất nhiều.
Cho dù uống viên đan dược thập phẩm này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng với tình hình bây giờ thì có còn hơn không, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan của hắn. Nếu Xà Tôn giúp đỡ sưu tập ba loại dược thảo đó để luyện chế Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan, hắn có thể dựa vào đấy để bước thẳng vào cảnh giới Thông Thần.
Sau đó mới lên kế hoạch.
Nuốt đan dược vào, Mục Vỹ ngồi xếp bằng. Hơi sương mỏng manh dần dần tràn ra từ hai tai, đôi mắt và mũi, miệng, sau đó bao trùm cả đầu hắn.
Cùng lúc đó, trên Vô Hà Phong.
Sáng sớm, lúc Chu Kiệt thức dậy thì Mục Vỹ đã đi.
Giờ phút này, trên Vô Hà Phong, Chu Kiệt đang ngồi trên một hòn đá cười nắc nẻ, xung quanh hắn ta xúm xụm mấy tên đệ tử tạp dịch nhìn với vẻ mặt đầy hâm mộ.
Chu Kiệt cười toe toét nói với những người xung quanh, mắt híp lại không thấy mặt trời đâu.
Hôm nay, Bạch Đồ Gian vừa về đã lôi hắn ta sang một bên hỏi đủ điều về lúc mới gặp Mục Vỹ. Nghe giọng của cô ta, có vẻ Mục Vỹ được Xà tôn giả xem trọng thật rồi.
Bởi thế nên Chu Kiệt mới vui mừng như vậy.
Hắn ta đã cứu mạng Mục Vỹ, Mục Vỹ thành công thì hắn ta như diều gặp gió, địa vị tăng liên tục là cái chắc.