Mục Thần

Chương 683: Chuyển lời



"Ôi trời, còn tưởng ai dám đứng đây bốc phét, thì ra là Chu béo!"

Tiếng cười lạnh vang lên phá hỏng bầu không khí vui vẻ, mấy bóng người thình lình xuất hiện.

Kẻ đi đầu hất mặt lên trời một cách kiêu căng ngạo mạn. Y nhìn Chu béo, bĩu môi chế giễu: "Thời buổi bây giờ thẳng ăn hại nào cũng nằm mơ giữa ban ngày thế à? Chu béo, một đứa như ngươi cũng muốn một bước lên trời, bị bại não rồi hả?"

Thấy người vừa đến là ai, Chu béo ngẩn người rồi rụt cổ.

Thiệu Khang!

Đệ tử ngoại môn!

"Thiệu Khang, nơi này là Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi tới đây làm gì?"

Người tên Thiệu Khang nọ mặc trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng. Y kiêu căng đáp: "Uyển Khanh Tuyết sư tỷ bảo ta tới đây mượn ít đồ, không ngờ vừa đến Vô Hà Phong đã thấy thứ người ngợm không nên hồn rồi".

"Ngươi chửi ai đấy?"

"Ta chửi ngươi đấy, rồi sao?"

Thiệu Khang trào phúng: "Ta chửi ngươi, bộ ngươi định đánh ta chắc?"

"Ta ... "

Đệ tử tạp dịch có địa vị thấp kém, đánh đệ tử ngoại môn là chán sống rồi.

Đấy là còn chưa nói đến chuyện hắn ta không phải đối thủ của Thiệu Khang.

"Ai sinh ra thẳng con nhát cáy này thế không biết. Ta đứng yên cho ngươi đánh luôn, chịu không?"

"Ta ... "

Chu Kiệt đỏ mặt, không dám làm gì.

Hắn ta được Mục Vỹ cho đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan để đột phá, tiến vào tầng thứ tám của thân xác. Nhưng Thiệu Khang này là đệ tử ngoại môn, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, so ra thì hắn ta yếu như một đứa trẻ sơ sinh vậy.

"Không dám thì đừng có ở đó nhiều chuyện, hành động cho đúng với cái danh rác rưởi của ngươi vào, còn dám mặt dày khoác lác à".

Thieu Khang xuy một tiếng rồi phun một bai nước bọt vao người Chu Kiệt, mỉa mai: "Nghe nói dạo này ngươi lôi kéo được một huynh đệ, tên Mục Vỹ phải không? Muốn nhờ cậy hắn để bay cao chứ gì? Đều là bọn tạp dịch chó chết cả thôi, làm như thiên tài cải trang không bằng!"

"Thiệu Khang, chó má nhà ngươi!"

Chu Kiệt không nhịn nổi nữa.

Nhịn nữa thì hắn ta thà làm cháu tên này!

Tu võ để làm gì? Để không bị đè đầu cưỡi cổ chứ gì!

Sống một cuộc đời bị đối xử không khác một con chó thì còn ý nghĩa gì nữa.

Tung một cú đấm ra, cơ thể tròn vo của Chu Kiệt xông về phía Thiệu Khang.

Nhưng Thiệu Khanh không hề hốt hoảng trước cú đấm ấy, chỉ bước một chân tới.

Âm ...

Một cước đá thẳng vào bụng Chu Kiệt làm hắn ta lảo đảo quỳ xuống đất.

Thiệu Khang cười kệch cỡm, tiến tới giẫm lên đầu Chu Kiệt.

Lần này Chu Kiệt quỳ hẳn xuống, đầu đập xuống đất trông cực kỳ thảm hại.

Thiệu Khang giẫm một chân trên đầu Chu Kiệt, vừa phủi phủi đế giày vừa thở dài: "Có cần như vậy đâu, đệ tử tạp dịch vốn là thứ hạ đẳng nhất mà, sao phải chà đạp bản thân chứ?"

Thiệu Khang vỗ tay vào giày, chế nhạo.

Chu Kiệt quỳ trên nền đất, hai quả đấm siết chặt làm phát ra tiếng rắc rắc. Hắn ta muốn vùng ra, đứng lên nhưng bất lực.

Hắn ta quá yếu, hoàn toàn không thể chống lại Thiệu Khang.

"Làm sao thế thằng vô dụng kia? Không phục à?", thấy Chu Kiệt nắm chặt hai tay đến mức kêu mấy tiếng rắc rắc, Thiệu Khang trêu tức: "Thôi, hôm nay ta tới để gặp Bạch sư tỷ, không mất thời gian với ngươi nữa".

Đặt chân xuống, Thiệu Khang tặc lưỡi: "Lần sau thấy ta nhớ đi đường vòng đấy".

"Đi vòng cái đầu cha ngươi!"

Tuy nhiên, Thiệu Khang vừa đặt chân xuống thì Chu Kiệt nắm tay bổ nhào lên người y. Thân hình to lớn đè bẹp y, liều mạng đánh đập bằng cả hai tay.

"Mẹ nó! Người đâu, đánh cho ta, đánh chết hắn cho ta, còn lại để ta gánh!"

Thiệu Khang tức sôi máu.

Đang yên đang lành bị thằng rác rưởi này đẩy ngã xuống đất, quần rách hết cả, y không nuốt trôi nổi cục tức này.

Mấy tên đệ tử ngoại mon sau lưng Thiệu Khang cũng xông lên bao vây Chu Kiệt, hết đấm lại đá hắn ta.

Mấy tên tạp dịch đứng sau Chu Kiệt sợ choáng váng.

Tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng mất!

Nhưng tạp dịch bọn họ đâu có đánh lại nổi một chiêu của đệ tử ngoại môn, sao có thể ngăn cản bọn chúng chứ?

"Dừng tay!"

Giữa thời khắc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

"Bạch sư tỷ!"

"Thiệu Khang, ngươi đúng là lớn mật. Nơi này là Vô Hà Phong của ta, dám đánh đệ tử Vô Hà Phong ngay tại đây, thấy mình giỏi lắm có phải không?"

"Bạch sư tỷ hiểu lầm rồi. Kẻ này dám sỉ nhục Uyển Khanh Tuyết sư tỷ, không xem ai ra gì, ta chỉ giúp Bạch sư tỷ dạy dỗ chút thôi, xin sư tỷ thứ tội".

"Vậy đệ tử xin phép ra về!"

Thấy mặt Bạch Đồ Gian lạnh như tiền, Thiệu Khang chắp tay, khinh khỉnh liếc nhìn Chu Kiệt nằm vật ra đất như một con lợn chết bên cạnh, thì thầm: "Rác rưởi, đi đâu đừng có để ta thấy mặt đấy".

"Ngươi là ai? Cút!"

Nhưng Thiệu Khang vừa xoay người đã thấy ai đứng trước mặt mình, quát lớn!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv