Mục Thần

Chương 631: Tru Tiên Đồ Lên tiếng



Mục Vỹ không thể đánh nhau ở đây nữa, nhỡ thu hút thêm các con á thánh thú khác tới thì hắn muốn chạy cũng không được.

Quyết định xong, Mục Vỹ cất bước, đi vòng qua con than lan bốn chân đó rồi bay lên đỉnh núi Đại Hoang, hình như đó là vị trí đầu vào của long mạch.

Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, con than lan bốn chân bay vù đuổi theo.

Uỳnh một tiếng, điều này hình như đã dẫn dụ làn sóng linh thú, các bóng dáng to đùng đuổi theo Mục Vỹ.

"Chết tiệt!"

Thấy thoáng cái đã có mười mấy con linh thú biến dị cấp á thánh thú tập trung sau lưng mình, Mục Vỹ thẩm chửi thề một câu rồi tăng tốc.

Nhưng phía trước đã hết đường.

Trên đỉnh núi có một vách đá to lớn tối màu, mặt đá trơn bóng, trông giống một vật của tạo hoá.

"Mẹ kiếp, liều thôi vậy!"

Mục Vỹ than vãn một tiếng rồi quay lại, rút kiếm Phá Hư ra, một đường kiếm mang ý cảnh kiếm tâm lập tức khiến bầy á thanh thú đang đuổi theo phải hết hồn.

Phụt một tiếng, con thằn lằn bốn chân đuổi theo sát Mục Vỹ nhất đã bị chém đứt một chân, máu tươi màu xanh chảy ra.

Gầm ...

Nó gầm lên, đôi mắt xanh lè rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ.

Nhưng Mục Vỹ đã vào bước đường cùng, nào còn sợ gì nữa, dưới cơn bùng nổ, hắn cũng đã khiến mấy con thú to con ở phía sau phải sợ mất mật.

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, vang vọng khắp núi Đại Hoang.

Song các võ giả đang đứng canh chừng bên ngoài lại chẳng hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhàn nhã tán dóc ở lối vào.

Bịch bịch ...

Một lát sau, khi liên tục xông ra chiếm giết các con á thánh thú, Mục Vỹ cũng dần thấy mệt.

Các con á thánh thú này đều là loài biến dị, hơn nữa thực lực của chúng còn rất mạnh, quân số thì đông. Mà Mục Vỹ lại phải phân tâm để bảo vệ bản thân, bởi nếu trúng một đòn thì tấm màn bảo vệ của hắn sẽ hỏng mất, thế thì xong đời luôn.

Phụt ...

Nhưng lo sao thì bị vậy, Mục Vỹ phụt một tiếng, sơ suất nên bị một cái móng vuốt lớn bổ vào phần hông bên trái, lớp bảo vệ lập tức vỡ tan.

Hoang khí von đang lon von ở xung quanh như sóng lớn cuồn cuộn chui ngay vào trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, hơn nữa trong cơ thể hắn còn nặng nề như chất đầy đá.

Nhưng cảm giác này không tồn tại quá lâu.

Thoáng cái, hắn lại thấy Tru Tiên Đồ vốn đang sốt sắng trong người mình hình như đã tìm được cơ hội để phát tiết, nó điên cuồng xoay tròn.

Có tiếng vù vù vang lên, toàn bộ hoang khí ở trên núi Đại Hoang đã bị Tru Tiên Đồ cuốn lấy hết.

Hoang khí bất tận đã thể hiện khí thế như dời sông lấp biển, song vẫn bị Tru Tiên Đồ hấp thu hết.

Thậm chí đến đám á thánh thú cũng quên luôn việc đuổi theo Mục Vỹ, cứ thế đứng một bên trợn mắt há mồm quan sát tất cả.

Một lát sau, hoang khí ngất trời vây kín nui Đại Hoang đã biến mất hoàn toàn, sau đó tập trung hết trong cơ thể của Mục Vỹ.

Đám á thánh thú nghệt mặt ra nhìn Mục Vỹ.

“Khụ khụ ... Đừng nhìn ta, không phải do ta làm đâu!"

Thấy đám á thánh thú ấy chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình, Mục Vỹ xua tay, lúng túng nói.

Nhưng hoang khí đã biến mất nên hắn hít thở cũng dễ dàng và thoải mái hơn.

Chỉ có đám á thánh thu biến dị là khổ thôi.

Lập tức có tiếng kêu gào vang lên bên tai Mục Vỹ, đám á thánh thú đã quen với mùi vị của hoang khí từ lâu, giờ đột nhiên hoang khí biến mất thì sao mà chúng chịu nổi.

“Lũ súc sinh kia, định giết ta à? Đến mà giết này!"

Mục Vỹ biết, khi Tru Tiên Đồ hấp thu hết hoang khí, đám súc sinh này cũng sẽ thấy khó hít thở trong bầu không khí mới giống hắn ban nãy.

Vù ...

Lúc Mục Vỹ đang thách thức đám á thánh thu thì Tru Tiên Đồ chợt mở, một dòng khí lưu chảy ra, sau đó truyền thẳng tới cạnh đám á thánh thú biến dị ấy.

Điều này khiến bọn chúng lập tức phấn chấn hơn hẳn.

"Mẹ kiếp, chơi ta à!"

Thấy vẻ hưng phấn của bọn chúng, Mục Vỹ chỉ thấy mình như bị chơi xỏ.


"Ai? Kẻ nào đang ở đây?"

"Ngươi đoán thử xem!", một giọng nói vang lên trong đầu Mục Vỹ: "Thằng nhai, không phải ngươi luon muốn ta nói chuyen cung a? Sao giờ lại không biết ta là ai?"

Thằng nhãi?

Mục Vỹ không kìm được cơn tức, lẩm bẩm: "Ngươi là ... Tru Tiên Đồ!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv