Sau khi đi vào núi, Mục Vỹ chợt cảm thấy có một luồng uy lực ập tới, ngay sau đó các khí tức mênh mang vô tận đã bổ nhào đến.
Mục Vỹ không chút do dự vận chuyển chân nguyên vây quanh cơ thể, nhưng những hoang khí bạt ngàn ấy vẫn chậm rãi xuyên qua chân nguyên bảo vệ cơ thể hắn như những mui kim, sau đo cuộn trào trong cơ thể hắn.
Có tiếng vù vù vang lên quanh người Mục Vỹ, khả năng tàn phá của những hoang khí ấy mạnh hơn dự liệu của Mục Vỹ.
"Để ta xem rốt cuộc ngươi lợi hại đến mức nào!"
Mục Vỹ trầm giọng nói, ấn ký trên mặt dần hoa thành các ma khí, xuất hiện trước người han.
Những ma khí ấy bao phủ cơ thể Mục Vỹ, các hoang khí vốn đang chui vào người hắn đã dần bị đẩy ra ngoài sau khi ma khí và chân nguyên hợp nhất.
“Không ngờ ngươi lại giúp ta vào lúc mấu chốt nhất!"
Mục Vỹ cất bước trong màn ma khí cuồn cuộn, sau đó tiến sâu vào trong.
Lúc này, hai cha con Hoang Trác Thiên và Hoang Thanh đang đứng ở bên ngoài núi Đại Hoang.
"Hoang chủ, quốc sư đi vào trong đó liệu có gặp nguy hiểm không ạ?", Hoang Thanh có vẻ lo lắng, hắn ta cứ ngỡ hoang chủ đến đây thì có thể ngăn cản Vỹ tiên sinh, nào ngờ lại không được.
"Con nói thử xem?"
Hoang chủ hờ hững nói: "Năm xưa, ta mắc bệnh kín cũng là bởi nhiễm từ nơi này, thì sao có thể không nguy hiểm được?"
"Nhưng quốc sư rất tài giỏi, là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, hơn nữa còn tinh thông luyện đan và luyện khí, ta nghĩ khéo cậu ấy còn lợi hại hơn cả các nhân vật lớn của Trung Châu nên chắc không sao đâu".
Sau nửa năm quen biết, Hoang Trác Thiên đã thật sự coi Mục Vỹ như thần thánh.
Chưa bàn đến phương diện luyện khí và luyện đan, riêng việc quản lý Đông Hoang thôi, Mục Vỹ cũng đã làm rất tốt, các vấn đề rối rắm rơi vào tay hắn đều được giải quyết gọn gẽ ngay.
Mà đâu chỉ có thế, trước kia Đông Hoang thống nhất là nhờ vũ lực, còn bây giờ có một con át chủ bài là Mục Vỹ ở đây thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa
Mục Vỹ mới ra tay được nửa năm mà chiến loạn ở Đông Hoang đã giảm hẳn.
Trong thời gian đó, Mục Vỹ đảm nhiệm chức vị quốc sư và rất có tiếng nói, nước lên thì thuyền lên, Hoang Trác Thiên thật lòng thấy hơi lo lắng.
Nhỡ một ngày, Mục Vỹ có tam ảnh hưởng vượt lão ta, liệu Đông Hoang có đổi chủ?
Đây là điều mà lão ta lo lắng!
“Thôi kệ!"
Hoang Trác Thiên thở dài một hơi.
Bây giờ, Đông Hoang rất cần một thiên tài như Mục Vỹ, là hoang chủ nên đương nhiên lão ta mong Đông Hoang sẽ trỗi dậy và vượt qua Trung Châu.
"Các con ở đây đợi quốc sư ra, không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy!"
“Vâng!'
Hoang Trác Thiên nhìn núi Đại Hoang mênh mông rồi thở dài một hơi, sau đó quay người rời đi.
Biết đâu, Mục Vỹ đi vào núi Đại Hoang chuyến này lại là một bước ngoặt, bước ngoặt cho Đông Hoang.
Lúc này, khi đang ở trong núi Đại Hoang, Mục Vỹ cảm thấy sức ép của hoang khí vây quanh mình, cơ thể hắn ngày một nặng nề, chỉ bước đi thôi cũng mất rất nhiều sức.
Nhưng khi leo lên cao, Mục Vỹ phát hiện hoang khí trên nui Đại Hoang ngày một dày hơn.
Nhưng chúng chỉ có tác dụng tạo thêm sức cản cho Mục Vỹ.
Song Mục Vỹ lại ngạc nhiên phát hiện Tru Tiên Đồ trong cơ thể mình đang bắt đầu điên cuồng ngọ nguậy.
Gào ...
Khi Mục Vỹ đã sức cùng lực kiệt, một tiếng gầm chợt vang lên, âm thanh đó vọng từ trên núi xuống.
Đó là một con than lan bốn chân khổng lồ, thân hình to lớn, dài cả nghìn mét, cái móng vuốt của nó đập vỡ đá như đập một miếng đậu phụ.
Con than lan bốn chân nhìn Mục Vỹ với vẻ hứng thú, nó há cái miệng to ra rồi ngoạm về phía hắn.
Uỳnh một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.
Nó là một con á thánh thú cấp chín, sánh ngang với cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, nó bất chợt vồ tới khiến Mục Vỹ sợ hết hồn.
Vị trí hắn đứng chợt xuất hiện một cái hố sâu.
Con than lan bốn chan nay con lợi hại hơn cả cường giả cảnh giới Chuyển Thể.
Nó hít hoang khí vào trong cơ thể rồi thở ra, hơi thở mạnh mẽ chẳng kém gì cơn lốc xoáy.
"Á thánh thú dùng hoang khí làm thức ăn ư?"
Mục Vỹ than trọng, cầm kiếm Phá Hư trong tay.
Kiếm Phá Hư là thiên khí cực phẩm nên vẫn có tác dụng với con á thánh thú này, tuy nhiên hắn vẫn phải cẩn thận.
Bây giờ, nếu màn chắn bảo vệ bằng ma khí và chân nguyên đang che phủ bên ngoài cơ thể hắn bị con thằn lằn khổng lồ này đập vỡ dù chỉ là một góc, thì hắn khỏi phải lo bị con thằn lằn bốn chân này giết nữa, bởi khi hoang khí xâm nhập vào trong người và làm nhũng loạn chân nguyên thì hắn cũng chết chắc.
Gào ...
Con than lan bốn chan phản ứng lại rồi gầm lên, Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư chắn trước người mà vẫn phải lùi lại vì không thể chống đỡ được.
Khả năng phòng bị và tấn công của con á thánh thú này biến thái thật!
Nó phải thuộc hàng á thánh thú biến dị cực phẩm!